Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 646 - Chương 646: Thu Thập Tin Tức (3)

Chương 646: Thu thập tin tức (3) Chương 646: Thu thập tin tức (3)

Buổi chiều, tiết cuối cùng, tiết tự học.

Lớp trưởng Hoàng Trung Phi túc trực trên bục giảng.

Đến giữa tiết học, Hoàng Trung Phi gõ gõ bảng đen: "Cả lớp chú ý, theo thông báo của trường, sau giờ tan học chiều nay, tất cả các bạn không được về mà phải tập trung ra trước khu giảng đường để đánh Thái Cực.”

Thôi Vũ vừa nghe, đã la lên: "Sao lại đánh Thái Cực nữa vậy? Hễ trời đẹp là bắt bọn mình tập hả!"

Mấy ngày trước trời mưa, hoạt động Thái Cực tạm dừng, mọi người suýt quên béng chuyện Thái Cực này.

Du Văn nói: "Ta còn định đi mua trà sữa cơ! Quán gần trường có món mới."

Thôi Vũ hỏi: "Trà sữa trân châu à?"

Du Văn bỗng trừng mắt nhìn hắn.

Mọi người phản kháng thì phản kháng, nhưng nhà trường cũng mặc kệ học sinh thích hay không, dù sao nhất định phải tham gia.

Trần Tư Vũ quay đầu lại: "Khương Ninh, Tiết Nguyên Đồng các ngươi không cần đánh Thái Cực sao?”

Bạch Vũ Hạ nói: "Đừng hỏi những câu khiến tâm trạng bản thân không tốt.”

Không cần đoán cũng biết, hai người này có quyền miễn trừ.

Khương Ninh đánh Thái Cực còn chuẩn hơn cả thầy giáo, còn Tiết Nguyên Đồng là đại biểu tân sinh viên phát biểu trong lễ kỷ niệm thành lập trường.

Tiếng phàn nàn vang lên khắp lớp, Hoàng Trung Phi biết trong lòng mọi người đang bức xúc nên không ngăn họ nói chuyện.

Ngô Tiểu Khải ôm bóng rổ nghỉ ngơi, ngày nào hắn cũng rời giường từ 4 giờ sáng để luyện bóng, lâu dần khiến cơ thể thiếu ngủ trầm trọng.

Gần đây, Ngô Tiểu Khải nghi ngờ rằng việc hắn không cao lên có phải do thiếu ngủ hay không.

Đang lúc suy nghĩ xem có nên thay đổi thói quen hay không, hắn bỗng ngửi thấy một mùi chua quen thuộc.

Hắn liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy Bàng Kiều ngồi cùng bàn đang gặm chân gà ngâm sả ớt, hay nói đúng hơn là không phải gặm, mà là…

Miêu tả như thế nào nhỉ? Ngô Tiểu Khải chợt nhớ đến phim quái vật mà hắn đã xem trước đây, Bàng Kiều giống như quái vật đang ăn thịt.

Chân gà trắng bệch kia chui vào cái miệng to như chậu máu của Bàng Kiều, như chìm vào vực sâu không đáy.

Ngô Tiểu Khải liên tưởng đến nhiều thứ, tầm nhìn trước mắt dần dần mờ hồ.

Hắn nghĩ đến vực sâu, nghĩ đến liệu trong vực sâu có động thực vật hay không, có ai đánh bóng rổ hay không, nếu đánh bóng rổ thì họ mang giày gì?

Giày có bị bí không? Chân có bị hôi không?

Ngô Tiểu Khải không kìm được mà hỏi: "Bàng Kiều, ngươi nói xem, gà có bị hôi chân không?"

Gà có bị hôi chân hay không?

Câu trả lời không quan trọng.

Vừa thốt ra câu này, Ngô Tiểu Khải đã lập tức hối hận.

Vì động tác gặm chân gà của Bàng Kiều, khựng lại một nhịp.

Nhịp khựng lại ấy rõ ràng đến mức tim Ngô Tiểu Khải giống như cũng lỡ nhịp theo.

Thời gian và không gian xung quanh như ngừng lại, trong miệng Bàng Kiều đầy những mảnh xương chân gà vỡ vụn, Ngô Tiểu Khải có thể nhìn thấy rõ mớ xương trắng hếu ấy.

Cùng với ánh mắt như ăn thịt người của Bàng Kiều sắp sửa chuyển hướng về phía hắn.

Hắn ước gì thời gian có thể quay ngược lại.

Đã từng có cơ hội ngủ ngon bày ở trước mặt hắn, nhưng hắn đã không trân trọng.

Nếu ông trời cho hắn thêm một cơ hội nữa, Ngô Tiểu Khải thề, hắn tuyệt đối sẽ sẽ không bao giờ nói những lời đó với vị nữ tráng sĩ này.

Và nếu được thêm một điều ước nữa, cả đời này hắn cũng sẽ không nói.

Chỉ tiếc, nhân sinh là một trò chơi không thể tua ngược, giống như cú ném ba điểm Ngô Tiểu Khải ném ra trên sân bóng rổ.

Bóng đã ném đi, không thể hối hận.

Suy nghĩ của Ngô Tiểu Khải cuối cùng cũng không thể nhanh hơn thời gian, Bàng Kiều ngẩng đầu lên.

Nàng nuốt chân gà trong miệng, giơ điện thoại lên đập mạnh xuống bàn.

"Rầm!" Một tiếng động lớn vang lên, rung chuyển cả căn phòng.

Tóc của Ngô Tiểu Khải bị luồng gió thổi bay.

Những học sinh ngồi gần đó suýt nhảy dựng lên vì sợ hãi!

"A!" Du Văn và Giang Á Nam hét lên một tiếng kinh hoàng, vẻ yếu đuối bất lực khiến Đổng Thanh Phong mềm lòng.

Ngay cả Trần Khiêm ở phía trước, tay cầm bút của hắn, cũng hơi run rẩy.

Ngô Tiểu Khải trơ mắt nhìn thấy, mặt ngoài bàn gỗ kiên cố, lại nứt ra một vết nứt thật nhỏ, đó không phải là vết nứt, mà là vực sâu sắp sửa bùng nổ.

Hắn ôm chặt quả bóng rổ trong tay, chỉ có như vậy mới giúp Ngô Tiểu Khải cảm thấy bớt lo lắng.

Lớp trưởng Hoàng Trung Phi đứng lên, nhìn về phía này, hít sâu một hơi, hỏi: “Bàng Kiều, có chuyện gì vậy?”

Bàng Kiều trừng mắt nhìn Ngô Tiểu Khải: "Hắn vừa rồi kiếm chuyện với ta!”

Hoàng Trung Phi: "Kiếm chuyện gì cơ?”

"Ta đang ăn chân gà, hắn hỏi ta gà có bị hôi chân không? Lớp trưởng, ngươi nói ta có nên tát hắn không?"

Lời của Bàng Kiều như dự đoán đã khuấy động cả lớp, tiếng xì xào bắt đầu nổi lên.

Vương Long Long thốt lên: "Hôm nay Tiểu Khải gan dạ ghê, dám chủ động trêu chọc Bàng Kiều.

Quách Khôn Nam nói: "Đúng vậy, bình thường hắn trước mặt Bàng Kiều, rắm cũng không dám thả.”

Mọi người còn nhớ rõ, khi mới chuyển đến lớp 8, Ngô Tiểu Khải kiêu ngạo vô cùng, mang bóng rổ ra sau đánh ầm ĩ, khiến cả lớp náo loạn và bị mọi người phàn nàn.

Nhưng từ khi ngồi cùng bàn với Bàng Kiều, Ngô Tiểu Khải đã thu mình rất nhiều.

“Ác nhân tự có ác nhân trị." Quách Khôn Nam thở dài.

Bên cạnh Ngô Tiểu Khải là Tống Thịnh đang học, vừa rồi hắn đang phân tích một đề toán có độ khó cao, vốn suy nghĩ đang tiến triển đến một nửa, bỗng dưng bị Bàng Kiều chen ngang khiến hắn bực bội.

Tống Thịnh tính tình không tốt, hắn thoát khỏi chế độ học tập, khó chịu nói: “Người ta không phải chỉ nói ngươi một câu thôi sao? Ngươi có cần phải nổi giận thế không?"
Bình Luận (0)
Comment