Chương 649: Thần diệu chi pháp (3)
Chương 649: Thần diệu chi pháp (3)
Thôi Vũ phấn khích: "Mẹ nó, cái này cũng quá lớn!”
“Quế ca, Quế ca, ngươi mau nhìn đi!" Hắn lắc Mạnh Quế bên cạnh.
Mạnh Quế nhắm mắt ngộ đạo, bất vi sở động, hắn là người tu tâm.
Thôi Vũ hết cách, đành phải bẻ ngoẹo đầu Mạnh Quế, hướng về phía nữ sinh dưới lầu, sau đó tách mắt hắn ra.
Mạnh Quế lúc đầu rất không kiên nhẫn, nhưng chỉ nhìn lướt qua một lần, liền không thể rời mắt.
Không chỉ có lớp 8 của Thôi Vũ, mà cả lớp 9, lớp 10 bên cạnh cũng phát hiện ra, mọi người rủ nhau đến xem, chỉ chốc lát sau, cả hành lang đã chật kín các nam sinh tò mò.
Du Văn từ cầu thang đi lên, nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, nàng thắc mắc: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Thôi Vũ phấn khích: "Xem đánh cầu."
Người vây xem càng nhiều, lại toàn là những nam sinh huyết khí phương cương, nên dễ dàng ồn ào.
Tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
Ai đó hét lên: "Đánh hay lắm!"
"Bóng đẹp lắm, thêm một quả nữa!"
Chỉ chốc lát sau, có người rống theo, tiếng rống vang dội cả một góc.
“Bóng tốt, bóng tốt!”
Một nam một nữ dưới lầu nghe được, vẫn tiếp tục chơi bóng.
Lại một lát sau, học sinh ở lầu dạy học đối diện nghe được tiếng động, họ ghé lên bệ cửa sổ và hô hào theo:
“Bóng tốt, bóng tốt!”
Tức thì, bầu không khí trở nên sôi động.
Vương Long Long và Mã Sự Thành không tham gia, họ vẫn đang ăn cơm.
Vương Long Long nghe được động tĩnh xung quanh truyền đến, hắn nói: “Mã ca, cảnh đẹp như vậy, ta muốn ngâm một bài thơ."
Mã Sự Thành nói: "Ngươi đọc đi.”
Vương Long Long: " Hai bên bờ sông tiếng vượn kêu không dứt...”
"Thơ hay, thơ hay!"
Mã Sự Thành vỗ tay khen ngợi.
Vương Long Long khoát tay, không giấu nổi sự đắc ý: "Khiêm tốn thôi, khiêm tốn thôi."
Bên kia, Thôi Vũ trêu ghẹo một hồi rồi chạy đến hóng chuyện: “Mã ca, Long ca, các ngươi biết nữ sinh dưới kia là ai không?”
“Dáng người quá đẹp đi!”
Hắn vốn không coi trọng dáng người nhưng cũng phải xiêu lòng.
Vương Long Long nói: "Chẳng phải ngươi đã có người trong lòng rồi sao?"
Chuyện Thôi Vũ thích Giang Á Nam, mấy anh em ở hàng ghế sau đều biết.
Lúc trước khi Thôi Vũ quyết định tấn công, hắn đã thông báo trước với họ để tránh ai có ý định trùng lặp mục tiêu.
Thôi Vũ gãi đầu: "Đúng vậy, ta có rồi, nhưng ta tò mò.”
“Hơn nữa, huynh đệ Mạnh Quế của ta vẫn còn độc thân!”
Nói xong, hắn kéo Mạnh Quế đến.
Ánh mắt Mạnh Quế từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm vào nữ sinh chơi cầu lông dưới lầu.
Miệng hắn lẩm bẩm: "Ta có người trong lòng rồi, ta thích bạn thân của Giang Á Nam.”
Trước đây, hắn và Thôi Vũ cùng thích Giang Á Nam, sau đó có một ngày, hắn nhìn thấy bạn thân Mục Oánh của Giang Á Nam, lập tức choáng ngợp, từ đó thay lòng đổi dạ.
Thôi Vũ nói: "Mục Oánh học trường II, yêu xa không bền đâu, mau từ bỏ đi.”
Mã Sự Thành nhìn về phía nữ sinh đánh cầu lông bên dưới, nhiều nam sinh ồn ào như vậy, đối phương vẫn tiếp tục đánh như cũ, không khó để nhận ra, tâm trạng nàng khá tốt.
“Nàng là Vân Đình Đình lớp 3." Mã Sự Thành giới thiệu.
Vương Long Long bổ sung: "Thôi ca, nhìn xem được rồi, sơ trung ta học cùng trường với Vân Đình Đình. Hồi ấy nàng nổi tiếng lắm, bảo là không yêu đương trước khi lên đại học."
Đổng Thanh Phong bỗng từ đâu xuất hiện, gật đầu lia lịa: "Ừ, không yêu thì tốt, không yêu thì tốt!"
Vân Đình Đình học lớp khác, nên Đổng Thanh Phong không có cơ hội quan tâm nàng, sao lại nỡ để nàng rơi vào vòng tay người khác?
Mã Sự Thành: phản bác: "Đừng tin mấy lời vớ vẩn đó, không yêu là không yêu, chứ kiểu gì chẳng có vài đứa ưng ý."
Mắt Thôi Vũ sáng lên: "Mã ca, ngươi nói thật hả?”
Quách Khôn Nam từng bị tổn thương tình cảm, nên rất am hiểu chuyện yêu đương. Hắn đen mặt nói: “"Thử bảo lớp trưởng tán nàng xem, xem nàng có yêu không?"
Mấy người tụ tập ở hành lang, ríu rít bàn tán.
Trong lớp học.
Trần Khiêm nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài, lạnh lùng cười: "Vô tri!".
Họ không học vật lý à?
Nếu tiếng la hét cộng hưởng với tòa nhà học, cả tòa nhà có thể sập!
Chỉ là cho dù tòa nhà có sập, Trần Khiêm vẫn nghiêm túc làm bài.
…
Ngoài trường.
Trương Trì lang thang trên đường, một mình một bóng.
Ăn tối xong, hắn đi ra ngoài mua đồ, dự định mua một cái bình nước nóng.
Từ hôm khai giảng lớp 10, Trương Trì chưa từng mua bình nước nóng nào. Hắn toàn cọ của bạn cùng phòng hoặc người quen.
Sau đó cọ nhiều quá, không ai cho hắn cọ nữa.
Trương Trì từng kiên trì sống thiếu bình nước nóng một thời gian.
Về đến ký túc xá, hắn chỉ việc rót nước từ bình chung của lớp mang về, thế là vấn đề nước uống được giải quyết.
Rửa mặt, rửa chân, tắm rửa thì còn đỡ, Trương Trì rất khỏe, tố chất thân thể cũng rất tốt, toàn dùng nước lạnh để tắm.
Nhưng gội đầu thì chịu không nổi. Gội đầu nước lạnh mãi, khiến Trương Trì nhức hết cả đầu, đầu óc choáng váng.
Bất đắc dĩ, Trương Trì đành phải mua bình nước nóng.
Trương Trì dày dặn kinh nghiệm sống. Hắn biết nếu ra cửa hàng mua bình nước nóng thì chắc chắn đắt, nên chọn mua ở sạp hàng rong ngoài chợ.
Trương Trì lượn vòng vài phút, tìm được sạp hàng của một ông lão hiền lành.
Hắn chọn một bình nước nóng màu đỏ, hỏi: "Bình này ngươi bán bao nhiêu?"
Ông lão đáp: "18.”
Trương Trì mặc cả: "Đắt quá, 12 thôi.”
Thông thường khi mặc cả, người ta thường trả giá thấp trước, sau đó hai bên sẽ tiếp tục thương lượng quanh mức giá đó. Đây là quy trình bình thường.
Trương Trì đang đợi ông lão trả giá.
Kết quả ông lão lại đồng ý ngay: "Được,12, thành giao.”