Chương 693: Khẩn cấp! (3)
Chương 693: Khẩn cấp! (3)
Trong lúc thảo luận, một số học sinh khối mười một ở phía bên kia bục thường xuyên nhìn bên này với ánh mắt quan tâm.
Họ chịu trách nhiệm phát sóng cổ vũ cho đại hội thể thao và xử lý những việc vặt vãnh. Khi nhìn thấy đội giáo viên ở đây, họ rất tò mò, nhưng chung quy lại, dù có là nữ sinh đang ăn kem hay là học sinh phát biểu trên sân khấu tại lễ khai mạc, thì đều không tầm thường.
Vòng loại 100 mét nam đã kết thúc.
Hoàng Ngọc Trụ, Quách Khôn Nam và Đổng Thanh Phong của lớp 8 bị loại, trong khi Khương Ninh, Đan Khải Tuyền và Trương Trì được vào vòng trong.
Tiếp theo là vòng loại 100 mét nữ.
"Á Nam, đến lượt ngươi rồi." Du Văn đi cùng nàng về đích.
Lư Kì Kì: "Cố lên!"
Giang Á Nam thoải mái nói: "Ta đã tham gia cuộc thi này hồi cấp hai, quen với quy trình rồi.”
"Ta từng chạy 50 mét trong hơn 8 giây, đứng trong top 5 toàn khối."
Du Văn thấy mới mẻ vô cùng: "Ghê vậy sao?"
Nàng không biết tám giây nhanh đến mức nào, nhưng khi nghe nói nằm trong top năm của lớp, nàng cảm thấy rất đáng gờm.
Giang Á Nam bước vào đường đua, chợt nhận ra Dương Thánh cũng chung nhóm với mình.
Giang Á Nam có lợi thế hơn Dương Thánh. Nàng cao hơn Dương Thánh vài xăng ti mét.
"Dương Thánh." Giang Á Nam chủ động chào đón, với nụ cười trên khuôn mặt trắng trẻo.
Nhan sắc Giang Á Nam chỉ ở mức trung bình trở lên, tuy nhiên, nàng có một lợi thế lớn, đó là trắng!
Khi một cô gái đạt đến một mức độ trắng nhất định, sẽ thực sự trải qua những thay đổi kinh thiên động địa, điều này sẽ cải thiện đáng kể diện mạo tổng thể.
Dương Thánh mặc toàn đồ đen, dáng người mảnh khảnh, mái tóc ngắn buộc thành đuôi ngựa ngắn, khuôn mặt góc cạnh và đẹp đẽ đã thu hút sự chú ý của nhiều chàng trai.
Nàng khẽ gật đầu, dù sao thì họ cũng là bạn học cùng lớp.
Sau đó, Dương Thánh nhìn đi chỗ khác giữa đường băng, nơi Khương Ninh và Trần Tư Vũ đang đợi.
Khi nhìn thấy Dương Thánh ngó lơ mình, nàng cảm thấy bực bội trong lòng. Nàng đã đánh thua cược với Dương Thánh trước đó, mất đi cơ hội trực nhật, đã phải bỏ sức ra cho Dương Thánh trong một thời gian dài.
Nàng ghi thù đã lâu, đây chẳng phải là cơ hội thích hợp để lấy lại sao?
Chỉ là xung quanh có rất nhiều học sinh đang theo dõi, Giang Á Nam đành từ bỏ kế hoạch này, vì không tiện đánh cược với Dương Thánh...
Quên đi, hãy cầu nguyện cho Dương Thánh tiến vào vòng tiếp theo, để đến lượt kế, nàng định sẽ thỏa thuận trước với Dương Thánh.
Với tính cách ganh đua đó, chắc chắn Dương Thánh sẽ đồng ý và nàng sẽ có thể lấy lại được mặt mũi.
Cô gái bên trái Dương Thánh cũng rất thu hút sự chú ý. Người cao một mét bảy, mặc đồ thể thao, mái tóc dài được buộc cao, khuôn mặt lạnh lùng và toát ra vẻ khó gần.
Thôi Vũ nói: "Long ca, đây không phải là người phục vụ mà chúng ta đã mời đi ăn “Xiên nướng Mã tỷ” lần trước sao?"
Vương Long Long nói: "Nàng ấy là Bùi Ngọc Tĩnh, học sinh lớp 10 - 3."
“Chậc chậc, trông cũng ngon đấy.” Không biết Thôi Vũ đang miêu tả món thịt nướng hay là dung mạo của Bùi Ngọc Tĩnh.
Nàng phớt lờ những lời bình luận xung quanh và những ánh nhìn từ khắp nơi.
Nàng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc thi và tìm một nơi nghỉ ngơi.
Nàng không chủ động tham gia đại hội thể thao. Khi đăng ký, lớp không có đủ nữ sinh, nhiều bạn cùng lớp cũng thờ ơ.
Cuối cùng, thành viên ủy ban thể thao gọi tên nàng, có lẽ chọn vì nàng cao, cho rằng nàng có đôi chân dài và tế bào vận động phát triển.
Bùi Ngọc Tĩnh không giỏi thể thao. Nhiều cô gái không cao bằng nàng nhưng lại có thể chạy nhanh hơn nàng rất nhiều.
Tuy nhiên, nếu không chọn 100 mét, nàng sẽ phải chạy 800 mét hoặc dài hơn.
Kệ nó đi, kết thúc sớm, giải thoát sớm.
Với ý nghĩ đó, Bùi Ngọc Tĩnh đã báo danh tham gia 100 mét.
Hiện tại đứng trong cuộc thi, nàng cảm thấy có chút tiếc nuối, 100 mét là môn thi phổ biến, dễ gây chú ý, dễ nới rộng khoảng cách, dễ mất mặt...
Kệ đi, nếu xấu hổ thì cứ xấu hổ đi.
Bùi Ngọc Tĩnh chỉ muốn kết thúc nó nhanh chóng.
Không khí dần trở nên căng thẳng khi giáo viên thể dục ở vạch đích giơ súng hiệu lên, không khí như nặng nề thêm.
"Bằng!"
Bắt đầu!
Bùi Ngọc Tĩnh vẫn đang suy nghĩ lung tung, cơ thể nàng chậm lại một nhịp, nhưng chỉ với nhịp này, mọi người đã lao ra ngoài.
Mặc dù Bùi Ngọc Tĩnh chỉ định là chạy cho qua chuyện, nhưng nàng cũng không muốn thua quá thảm hại.
Nang mở rộng chân và dùng hết sức lực chạy về phía trước.
Bùi Ngọc Tĩnh đã cố gắng hết sức nhưng do khởi đầu chậm nên cuối cùng nàng vẫn đứng ở vị trí cuối cùng.
Hoặc có thể nàng đã lâu không chạy, không thành thục, nên khi đến vị trí chính giữa, nàng bất ngờ vấp ngã, mất thăng bằng và ngã rầm về phía trước.
Thấy mình sắp cắm đầu xuống đường đua, nếu lần này thực sự ngã thì chắc chắn sẽ nghiêm trọng, ít nhất cũng sẽ bị trầy xước.
Đúng lúc này, một bóng người từ bên cạnh lao ra!
Người đó lập tức nhảy ra đường băng, ôm nàng kiểu công chúa, đưa đến khu vực an toàn.
Toàn bộ nơi này im lặng.
Bạch Vũ Hạ há miệng, vẻ mặt kinh ngạc: "Khương Ninh!"
Bùi Ngọc Tĩnh vấp ngã, một giây trước khi mất cân bằng, tất cả mọi người ở hai bên đường chạy đều dự đoán nàng nhất định sẽ ngã rất thảm.
Về phần đi lên hỗ trợ, dưới tình thế cấp bách, phản ứng cơ thể của mọi người theo không kịp, mọi người có lòng nhưng không thể giúp gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ngã sấp xuống.
Ngay cả Bùi Ngọc Tĩnh cũng sợ tới mức mặt biến sắc!
Khuôn mặt lạnh như băng, nhuốm một màu trắng bệch.