Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 695 - Chương 695: Nói Vài Lời Đi! (2)

Chương 695: Nói vài lời đi! (2) Chương 695: Nói vài lời đi! (2)

Sao hắn lại có thể đành lòng để Từ Nhạn mạo hiểm như vậy được?

Tình yêu của hắn, theo lý nên thuần khiết, trong sáng, như dòng suối mát mùa hè, như tuyết trắng mùa đông, như viên ngọc bích không tì vết!

Không pha lẫn bất kỳ một tia tạp chất nào.

Bất tri bất giác, nội tâm của Quách Khôn Nam thăng hoa, tâm hồn càng thêm viên mãn.

Nhìn lại Khương Ninh, tâm trạng của Quách Khôn Nam khác hẳn, hắn đã trưởng thành.

Không kiêu không nóng nảy, không ao ước không đố kỵ.

Quách Khôn Nam hắn, có con đường thuộc về mình!

Thôi Vũ thở dài nói: "Vừa rồi ta phản ứng chậm, nếu không ta đã lên.”

Vương Long Long: "Thôi ca, mặc dù...... nhưng mà.”

Quên đi, Vương Long Long không nói ra miệng.

Trần Tư Tình và muội muội tay trong tay chạy tới, trời nóng như đổ lửa mà vẫn dính lấy nhau, chẳng ngại nóng.

Hai nàng mở miệng: "Khương Ninh, ngươi nhanh quá!”

Khương Ninh nhíu mày: "Chỉ là thần kinh phản ứng nhanh thôi.”

Trần Tư Tình chớp mắt: "Vậy cũng nhanh mà!”

Trần Tư Vũ nhéo ngón tay: "Ta và tỷ tỷ còn chưa kịp động, ngươi đã kết thúc rồi!"

Hai nữ sinh vây quanh Khương Ninh nói vài câu, Dương Thánh và Bạch Vũ Hạ chạy về phía này, cặp song sinh lại nhảy nhót tìm các nàng, thành tích chạy nước rút của Dương Thánh còn chưa biết thế nào!

...

Giang Á Nam và Du Văn là một nhóm nhỏ.

Giang Á Nam nhìn bóng lưng Dương Thánh, vẻ mặt phức tạp.

Có thất vọng, có may mắn.

Du Văn nói: "Á Nam, ngươi chậm quá!”

Giang Á Nam phản bác: "Ta chạy hơn 14 giây, không chậm, rất nhiều nam sinh chạy không lại ta!"

“Vậy sao ngươi bị Dương Thánh bỏ xa như vậy?”

Giang Á Nam muốn mắng chửi người, vừa rồi chạy nước rút trăm mét, nàng bị đả kích nặng nề.

Dùng hết toàn lực chạy chỉ được hơn 14 giây, tưởng chừng như mình sắp bay lên rồi, kết quả là không thể đuổi kịp Dương Thánh.

Dương Thánh chạy 12 giây 9, đứng nhất bảng.

"Không phải ta chạy chậm, mà là nàng chạy nhanh quá!" Giang Á Nam khiếu nại.

Nữ sinh chạy 12 giây 9, quả là siêu phàm, vận động viên nữ cấp hai quốc gia cũng chỉ mới 13 giây thôi.

Du Văn: "Thôi được rồi, dù sao cũng vào vòng tiếp theo, vòng sau tính sổ với nàng sau.”

Mấy nữ sinh các nàng đều không ưa Dương Thánh, chỉ hận không thể dìm nàng xuống để đè đầu cưỡi cổ cho hả dạ.

Giang Á Nam hơi chán nản: "Thôi, kệ đi."

Ban đầu còn định cá cược với Dương Thánh dọn dẹp vệ sinh, nhưng sau khi thi xong lại nghĩ lại, thấy mình thật nực cười.



Đại hội thể thao được tổ chức rầm rộ. Trời tuy nóng bức nhưng học sinh vẫn vui vẻ, tận hưởng khoảng thời gian tự do hiếm hoi.

Các nơi trên sân thể dục tán loạn học sinh, xem thi đấu, nói chuyện phiếm trêu ghẹo, chơi điện thoại di động, nghỉ ngơi, tạo nên bầu không khí náo nhiệt.

Cuộc thi 100m nữ đang diễn ra, càng thu hút đông đảo nam sinh đến xem

Vương Long Long chạy đến khu vực cắm trại của lớp 8 để uống nước, trời quá nóng nên ngứa nghề, nhịn không được giải thích vài câu.

“Quân ca, vất vả rồi!" Vương Long Long an ủi.

Hồ Quân là ủy viên sinh hoạt, phụ trách trông coi khu vực cắm trại của lớp 8, nên không được tự do đi lại như mọi người.

Hồ Quân: "Vì lớp mà, chuyện này là đương nhiên."

Vương Long Long nói: "Không đúng, việc này không nên để ngươi làm một mình, không công bằng!"

Vương Long Long đứng dưới lều che nắng, giơ chén nước nhựa dùng một lần lên.

Ánh nắng mặt trời đã không còn gay gắt như giữa trưa, lúc này đã hơn 4 giờ chiều, mặt trời đang ngả về tây.

Hồ Quân: "Cũng may, lúc nãy Thiên Bằng và Thủy Tổ vào đây thổi kèn một lúc, cũng khá vui."

Họ trò chuyện vui vẻ trong khu vực cắm trại.

Tại cổng sân vận động, một nhóm người ăn mặc lịch sự xuất hiện.

Sau khi bạn học xung quanh chú ý, nhao nhao đánh giá, bạn học tinh ý còn nhận ra, chủ nhiệm Nghiêm năm nhất đang đi bên cạnh một người phụ nữ.

Tập đoàn Lâm Trung Thịnh, người phụ trách Vũ Châu, bà Lâm Hàm nhìn bầu không khí dổi nổi náo nhiệt trên sân vận động, trên khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng thoáng hiện một tia hoài niệm.

Năm đó rời khỏi trường cấp 3 mới mười tám thôi, mà giờ đây đã hai mươi tám rồi.

Mười năm... Thật là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời người phụ nữ.

Dù đã ở vị trí cao, điều hành công ty hàng chục tỷ đồng, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh trường học quen thuộc, những học sinh tràn đầy sức sống, Lâm Hàm vẫn không khỏi bồi hồi xúc động.

Lâm Hàm nhìn đường chạy nhựa, nàng nói: "Hòi ta học, nơi này vẫn là đường nhựa, sân thể dục ở giữa toàn là bùn đất, hàng năm cứ đến khai giảng tháng 9, giáo viên bắt chúng ta mang cuốc ra dọn cỏ."

Chủ nhiệm Nghiêm nghe xong, nói tiếp: "Sau khi ngươi đi, có người đấu thầu dự án cải tạo sân thể dục của trường.”

Xưa nay hắn mặt luôn nghiêm túc, giờ đây lại trở nên hiền hòa, trông có vẻ dễ gần hơn hẳn.

Lâm Hàm tiếp tục đi về phía trước, nàng men theo bậc thang, lên bục giảng.

Trên đài diễn thuyết, học sinh lớp 11 vốn phụ trách thông báo, sau khi nhìn thấy người đến, lập tức im lặng.

Lâm Hàm đứng trên bục diễn thuyết, xem trận đấu hai phút, rồi đi xuống bục diễn thuyết, phía trước là hai hàng bàn đánh bóng bàn.

Lâm Hàm nói: "Trước kia mặt bàn còn là xi măng.”

Chủ nhiệm Nghiêm nói: "Sau này cải tạo sân thể dục, họ đã thay mới toàn bộ."

Đi một chút tâm sự, tổ hợp siêu nhiên này, đến chỗ nào, đều thu hút sự chú ý của mọi người.

Lâm Hàm nhìn thấy nhiều thứ quen thuộc, cũng có nhiều thứ xa lạ.

Chủ nhiệm Nghiêm giới thiệu với nàng: "Đại hội thể thao trước đây chạy nước rút, trường chúng ta toàn bấm giờ thủ công, không chính xác lắm. Giờ thì có đồng hồ điện tử rồi, giống hệt thi đấu chuyên nghiệp."

"Học sinh năng khiếu thể thao tập luyện thi cử cũng dùng trang thiết bị này."
Bình Luận (0)
Comment