Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 709 - Chương 709: Xé (2)

Chương 709: Xé (2) Chương 709: Xé (2)

Thầy Cố Vĩ bỏ cuộc: "Vô dụng thôi. Em ấy mắc kẹt quá kỳ lạ. Giờ chỉ có nhờ cảnh sát dùng dụng cụ."

Thôi Vũ nghe thấy điều này, gần như sụp đổ: "Long Long, giúp ta bịt tai lại."

Vương Long Long lấy ra một gói giấy vệ sinh nhỏ, cuộn tròn thành những quả bóng giấy, bịt tai lại: "Thôi ca, đây là tất cả những gì ta có thể làm được."

Mã Sự Thành nói: "Thầy ơi gượm đã. Để em gọi thêm người, đến mau thôi."

Ngay sau đó, có hai bóng người xuất hiện bên ngoài đám đông.

Một đứa cao hơn một chút, khoảng mét tám, và đứa kia lùn hơn, khoảng mét bảy.

Khương Ninh đưa đồ uống cho Bùi Ngọc Tĩnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của nàng, bình tĩnh nói: "Giữ hộ ta, xong chuyện ta lấy lại."

Bùi Ngọc Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

Khương Ninh mỉm cười, Bùi Ngọc Tĩnh đến để bày tỏ lòng biết ơn vì hắn đã giúp nàng khỏi ngã trong trận đấu hôm qua.

Hắn không hề từ chối lòng tốt của đối phương, bình tĩnh tiếp nhận.

Khương Ninh bước vào trong đám người, linh lực vô hình mở ra một con đường.

Bùi Ngọc Tĩnh cầm chai nước bằng cả hai tay, bất ngờ phát hiện ra chai nước có chút mát lạnh, xua tan hơi nóng xung quanh nàng.

Nàng đứng đó nhìn theo bóng lưng Khương Ninh.

"Khương Ninh, ngươi cuối cùng cũng tới." Mã Sự Thành chào hỏi.

Đan Khải Tuyền vội vàng hỏi: “Khương Ninh, ngươi có thể kéo Thôi Vũ ra ngoài không?”

“Ta sẽ thử,” Hắn nói.

Thầy Cố Vĩ nhận ra Khương Ninh, người vừa giành chiến thắng trong cuộc thi nhảy cao với thành tích 2,05 mét.

Khương Ninh tới gần cửa.

Lê Thi: "Hắn tới có ích gì, thầy còn không giúp được huống là hắn?"

"Muốn được nổi sao?"

Nàng không biết tại sao, nhưng nàng cứ luôn muốn nhắm vào Khương Ninh.

Đinh Xu Ngôn nhẹ giọng nói: "Ăn nói cẩn thận."

Lê Thi bối rối, vì tôn trọng Đinh Xu Ngôn nên không gây hấn gì nữa, nhưng vẫn cảm thấy bất mãn: ‘Ta vẫn không tin hắn làm được gì. ’

Nàng nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Các sinh viên trên sân đều giống Lê Thi.

Trong đám đông, Bùi Ngọc Tĩnh hơi kiễng chân, tạm nhìn tương đối rõ.

Khương Ninh nhấc chân giẫm lên thanh sắt dọc bên trái đầu Thôi Vũ. Cánh cửa sắt lớn rung lên khi hắn giẫm lên nó. Hắn duỗi người như cánh cung, tay phải nắm lấy thanh sắt bên phải đầu Thôi Vũ.

Khương Ninh khống chế sức mạnh của mình.

Trong mắt mọi người, những đường cơ trên cánh tay phải của Khương Ninh phồng lên, mạch máu hiện lên vô cùng rõ ràng, lực kéo cực kỳ mạnh mẽ và tràn đầy vẻ đẹp nguyên thủy.

Lê Thi nói đùa: "Có làm được không?"

Vừa nói xong, vẻ mặt nàng sững sờ, nàng thấy rõ ràng, cùng với lực kéo của hắn, thanh thẳng đứng bằng sắt đã bị uốn cong.

Các học sinh xung quanh kêu lên cảm thán, hoàn toàn không thể tin được.

Lê Thi rần rần da đầu, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ: 'Quái vật! ’

Cần bao nhiêu sức lực để bẻ cong một thanh sắt bằng tay không!

Vẻ mặt của Đinh Xu Ngôn vẫn không thay đổi, cảnh tượng này không có gì đáng kinh ngạc.

So với những thứ kì lạ khi nàng bị đe dọa tận nơi vào học kì trước, thì thứ này chỉ là trò cỏn con.

‘Sức mạnh gần như vượt quá giới hạn của con người. ’

'Và hắn không ngần ngại thể hiện điều đó trước đám đông, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì. ’

Trong khoảng thời gian này, nàng từ bỏ việc điều tra Khương Ninh một cách công khai mà đang phân tích trạng thái tâm lí của hắn dựa trên hành vi, để tiến hành bước thăm dò tiếp theo.

Thanh sắt thẳng đứng bị Khương Ninh dùng một tay kéo mở ra, khi mọi người đều sửng sốt, Khương Ninh trầm giọng nói: "Đừng ngây ra đó, giúp ta."

Đan Khải Tuyền đưa tay giúp hắn kéo thanh sắt, nhưng Mã Sự Thành đáp lại nhanh hơn: "Không cần giúp Khương Ninh, kéo Thôi Vũ đi!

Đan Khải Tuyền đưa tay nắm lấy đầu Thôi Vũ. Không ngờ, tay lại bị tuột do dính xà phòng trơn.

Mã Sự Thành dùng tay tạo thành Thái Cực Quyền, đồng thời sử dụng một kỹ thuật thần bí để điều khiển đầu Thôi Vũ và điều chỉnh vị trí.

Đan Khải Tuyền nhìn thấy những chiêu thức đầy vẻ cổ xưa, không khỏi khen ngợi:

"Mã ca, chuyên nghiệp quá?"

Mã Sự Thành phân tâm đáp: "Đây là lấy nhu khắc cương trong Thái Cực Quyền."

Thầy Cố Vĩ cảm thấy buồn cười.

Quách Khôn Nam kéo chân Thôi Vũ.

Vương Long Long lắc quạt, hô: "1, 2, 3, dô ta!"

Thôi Vũ hét lên: "Đừng kéo quần của ta!"

Quách Khôn Nam bối rối buông tay ra, nhìn chiếc quần bị tuột của Thôi Vũ. Hắn lên cơn rối loạn ám ảnh cưỡng chế, giúp Thôi Vũ kéo lên trước mặt nhiều bạn cùng lớp.

Mã Sự Thành thấy khe hở Khương Ninh kéo ra rộng hơn, liền đẩy đầu Thôi Vũ ra ngoài xà ngang.

Lâu ngày giam cầm trong cũi sắt, cuối cùng đã về với tự do!

Thôi Vũ hưng phấn đến mức lồng ngực như muốn bay lên trời, hắn gào lên: "Bố mày thoát rồi!"

Tiếng gầm vang vọng, truyền đến tai mọi người có mặt.

Lúc này Du Văn mới rời mắt khỏi thanh sắt xoắn.

Sau khi nhìn thấy đầu Thôi Vũ đầy nước xà phòng, sự kinh ngạc trong lòng nàng biến thành nụ cười: "Kì Kì, nhìn đầu Thôi Vũ."

Toàn bộ đầu của hắn, kể cả khuôn mặt, phủ đầy bọt xà phòng trắng, giống như một quả trứng trang trí trắng vậy.

Lư Kì Kì: “Về ngoại hình, có thể so sánh với Mạnh Quế lớp chúng ta rồi đó.”

Khi Khương Ninh nhìn thấy Thôi Vũ thoát khỏi rắc rối, hắn buông tay ra, rút chân lại một cách đẹp đẽ.

Mã Sự Thành vội vàng cảm tạ: “Ninh ca, cám ơn ngươi, nếu không thì lại to chuyện ra, Thôi Vũ sẽ xấu mặt lắm.”

Mặc dù bây giờ cũng đã đủ xấu mặt rồi rồi.

Thôi Vũ đang gội đầu, chỉ cần thoát khỏi rắc rối thì hắn cũng chả ngại nữa, dù sao lần trước đi đạp thanh, hắn cũng té vào sông, cũng bị nhiều học sinh bu lại xem.
Bình Luận (0)
Comment