Chương 721: Muốn đi lưu diễn
Chương 721: Muốn đi lưu diễn
Hắn đã mong muốn, mong muốn được xem họ nhảy múa một lần nữa từ khoảng cách gần.
Và bây giờ, Thôi Vũ lại chủ động đặt cược tổ hợp nữ sinh của lớp họ.
Đúng là đang muốn ngủ lại có người đưa gối cho.
Triệu Kính Dương cố kiềm chế niềm vui sướng trong lòng.
Hắn bắt đầu nghi ngờ: “Ngươi nói thật chứ?”
Thôi Vũ không vui: “Ngươi không tin vào mối quan hệ giữa ta và họ sao?”
“Người ta gọi ta là ‘Thôi công tử’ của lớp 8, ngươi không hiểu cái biệt danh này có giá trị thế nào à?”
Triệu Kính Dương nghe vậy, suy nghĩ: ‘Trên đời chỉ có sai tên người, không bao giờ có sai biệt danh.’
Hắn tin tưởng đến bảy tám phần: “Được, nhất ngôn cửu đỉnh.”
Triệu Kính Dương giơ cánh tay mạnh mẽ lên.
Thôi Vũ bắt tay kiểu của nam tử hán: “Ha ha ha, nhất ngôn cửu đỉnh, đợi xem nữ sinh lớp ngươi nhảy múa ở lớp ta đi!”
Triệu Kính Dương: “Cứ đợi mà xem!”
Nói về làm ăn, không ai hiểu rõ hơn Triệu Kính Dương, thế nào là buôn bán không vốn?
Hắn và bạn cùng lớp đã luyện tập bao nhiêu lần “ba người bốn chân”, thắng cuộc thi không có gì khó khăn!
Triệu Kính Dương rời đi với niềm vui sướng, hắn thật là quá thông minh!
Nhìn hắn đè bẹp lớp 8, khôi phục uy danh của lớp 7.
Thôi Vũ cũng rất vui, thắng thì được xem cô nàng của lớp 7 nhảy múa, thua thì cũng có thể đem tổ hợp nữ sinh của lớp mình ra khoe, dù sao hắn cũng không thiệt.
Hắn đúng là thiên tài mà!
…
“Các huynh đệ, ta đã đạt được thỏa thuận với lớp 7, nếu chúng ta thắng trong đại hội thể thao, cô gái chân dài của lớp họ sẽ đến lớp chúng ta nhảy múa!”
Quách Khôn Nam hưng phấn hỏi: “Là cô gái cao hơn ta, tên Đường Phù phải không?”
Thôi Vũ: “Không sai, chính là nàng!”
“Chết tiệt, cô gái đó trông thật mạnh mẽ, ta cảm thấy còn thú vị hơn Lê Thi.” Quách Khôn Nam nói, “Lê Thi có vẻ kiêu ngạo của tiểu thư, Đường Phù thì không, nàng kiên cường và mạnh mẽ.”
Đan Khải Tuyền ngạc nhiên: “Nam ca, ngươi hiểu biết thật nhiều?”
Quách Khôn Nam: “Ha ha, quen tay hay việc.”
Dưới sự huấn luyện của Hồ Quân, hắn bây giờ có thể phân loại và đánh giá nhiều cô gái xinh đẹp một cách đơn giản.
Trước đây nhìn thấy gái, hắn chỉ biết nói “Chết tiệt, đẹp quá!”
Bây giờ, hắn hiểu thế nào là vẻ đẹp muôn màu muôn vẻ.
Con người luôn phải trưởng thành, hắn, đang từng bước hoàn thiện mình.
“Thôi Vũ, Tuyền ca, các ngươi hãy cố gắng, giành chiến thắng!” Quách Khôn Nam liên tục nhắc nhở, “Nếu thắng, ta sẽ mời các ngươi ăn xiên nướng!”
Đan Khải Tuyền: “Ngươi không nói thì ta cũng biết cố gắng rồi.”
Hắn muốn cố gắng để Bạch Vũ Hạ thấy, chứng minh sức mạnh của mình.
Thôi Vũ cố gắng để được xem Đường Phù nhảy múa.
Trương Trì cố gắng để giành được phần thưởng hậu hĩnh, từ đó trải nghiệm cuộc sống thượng lưu.
Ba người có mục tiêu riêng, và cuộc thi vui nhộn này chính là nơi họ chứng minh thực lực.
Luyện tập, luyện tập, tiếp tục luyện tập!
Mười mấy phút sau, ba người luyện đến mức gần như phát cuồng.
Ba người phối hợp như một, luyện tập đến địa phận của lớp 1.
Thôi Vũ nhìn Đỗ Xuyên và những người khác loạng choạng bước đi, liền bật cười chế giễu.
Bình thường, lớp 1 là nơi họ không với tới, nhưng trên sân thể thao, thể lực mạnh mẽ mới là thứ quyết định tất cả.
Lớp 1 đã từng bị lớp 8 làm nhục, mọi người đều còn trẻ, ai sợ ai chứ?
Ngụy Tu Viễn tức giận nói: “Không phục thì so tài!”
Đám người lớp 8 khi dễ họ già yếu, làm sao nhịn nổi cơn giận này!
Thôi Vũ cười lớn, hắn tiến lên một bước:
“Nếu muốn so tài, phải có cá cược chứ.”
Ngụy Tu Viễn lưỡng lự, trong lòng có ý tưởng táo bạo.
“Cược gì?”
Thôi Vũ lại dùng chiêu cũ, nói lớn:
“Nếu thua, các ngươi để Đổng Giai Di nhảy múa lần nữa, nếu chúng ta thua, ta sẽ để tổ hợp nữ sinh lớp ta biểu diễn cho các ngươi!”
Thôi Vũ ngạo mạn, chẳng khác nào xát muối vào vết thương của lớp 1.
Nam sinh lớp 1, mặt biến sắc, cơn giận chất chứa trong lòng lập tức bùng cháy, lửa giận bốc lên.
So tài? Được, so thì so!
Nam sinh lớp 1 náo động, hét lớn: “So, so, so với hắn!”
Đám tép riu lớp 8, sao có thể là đối thủ của họ!
Trong lúc khí thế hừng hực, Ngụy Tu Viễn nhìn về phía Đổng Giai Di, trái tim sục sôi lập tức nguội lạnh.
Hắn làm sao có thể nhẫn tâm, bắt người hắn yêu mến, đi đánh cược chứ?
Đổng Giai Di không phải là đồ vật!
Nhưng Đổng Giai Di, vẫn vì lớp mà đứng ra, nàng đối diện với Thôi Vũ và những người khác, mặt đầy kiên định:
“Cược, ta đồng ý!”
“Ta tin tưởng vào các bạn nam của lớp chúng ta!”
Giọng nàng đầy sự đại nghĩa.
Nam sinh lớp 1 bị cảm động, có vài bạn đa sầu đa cảm, nhớ lại cảnh tượng "Chiêu Quân xuất tái" () trong lịch sử.
(
) Câu chuyện về Chiêu Quân đến biên cương, được gọi Chiêu Quân xuất tái (昭君出塞) trở thành một trong những điển tích nổi tiếng nhất trong thi ca Trung Quốc về sau, thường xuyên là đề tài sáng tác của các thi nhân.
Lúc này, họ chỉ muốn hi sinh vì Đổng Giai Di!
Cảm xúc dễ lây lan, nam sinh lớp 1 phấn khích, hô lớn đồng ý thi đấu, họ muốn lớp 8 phải trả giá.
Lúc đó, một giọng nói vang lên: “Ngươi nói rõ đi, tổ hợp nữ sinh là tổ hợp gì?”
Người đến là một nam sinh cao ráo đẹp trai, mày kiếm mắt sao, hắn là Trang Kiếm Huy của lớp 1.
Trang Kiếm Huy nhìn chằm chằm vào Thôi Vũ, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Thôi Vũ trong lòng kinh hãi, lớp 1 toàn là lũ ngốc, sao lại nhảy ra một tên thông minh thế này?