Chương 759: Muốn thể hiện
Chương 759: Muốn thể hiện
Tề Thiên Hằng bước đi nhàn nhã, như một ông lão đi dạo, nhàn nhã nhưng lại mang theo sự khẩn trương, giống như ông lão đi đến quảng trường, tìm bà lão đẹp nhất để khiêu vũ.
Con đường không dài, rất nhanh Tề Thiên Hằng đã đến lớp 10 - 2.
Vừa vào cửa, bước chân của hắn càng gấp gáp hơn, vừa đến chỗ ngồi, hắn không còn nhàn nhã như trước, vội vàng chạm vào hộc bàn.
Kết quả là không thấy gì.
Sắc mặt Tề Thiên Hằng thay đổi, trong lòng không vui: “Tiểu Phong lấy lọ thủy tinh của tôi làm gì? Không lễ phép!”
Hắn ngẩng đầu, hét lên: “Triệu Hiểu Phong!”
Giọng điệu có hơi không vui.
Triệu Hiểu Phong giỏi đoán ý, vội chạy lại: “Anh Thiên, có chuyện gì vậy?”
“Chai thủy tinh của tôi đâu?”
Triệu Hiểu Phong không hiểu: “Anh Thiên, chẳng phải nó ở trong hộc bàn của anh sao?”
“Cậu không lấy nó?”
“Anh Thiên, em nào dám động vào!” Triệu Hiểu Phong kêu oan.
Tề Thiên Hằng tin lời hắn, Triệu Hiểu Phong theo hắn gần một năm, nhân phẩm của như thế nào hắn vẫn rõ ràng.
Trong lòng Tề Thiên Hằng dâng lên dự cảm không lành, nét mặt thay đổi: “Xong rồi, chai nhỏ của tôi mất rồi!”
Sắc mặt Triệu Hiểu Phong cũng thay đổi, hắn biết để gấp những ngôi sao nhỏ, ngón tay của anh Thiên đã phồng rộp.
Triệu Hiểu Phong giúp tìm kiếm, nhưng không thấy, hắn chạy đến bục giảng, hỏi các bạn trong lớp, kết quả không ai biết.
Phương Thu Nguyệt nói: “Tôi đã nghe về một chuyện.”
Nàng là lớp trưởng lớp 2, học rất giỏi, đeo kính, tạo cảm giác dễ chịu cho người khác.
“Tôi nghe các bạn khác nói, lớp 10 của chúng ta thường xuyên mất đồ, sạc dự phòng, bóng rổ, tai nghe gì đó.”
“Trường chúng ta có kẻ trộm, mặc dù lớp chúng ta chưa từng mất đồ.” Phương Thu Nguyệt nói.
Nghe vậy, Tề Thiên Hằng mới biết chai nhỏ của mình có lẽ đã bị trộm!
Tề Thiên Hằng được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu ủy khuất như vậy, nghĩ đến những ngôi sao nhỏ mà hắn đã gấp ngày đêm bị mất, chỉ cảm thấy máu dồn lên đầu.
Mắt hắn đỏ lên, chửi ầm lên: “Con mẹ nó trộm, mày còn là người không?”
“Sao mày không đi chết đi!”
Ngay cả ngôi sao nhỏ cũng không tha!
...
Lớp 8, Đan Kiêu lộ ra nụ cười chất phác như nông dân.
Từ lần đầu gặp Tề Thiên Hằng, Đan Kiêu bị choáng ngợp bởi trang phục xa hoa của hắn, hắn quyết định từ bỏ mục tiêu nhắm vào lớp 2.
Chỉ để làm giảm sự cảnh giác của lớp bọn họ.
Kế hoạch thâm hiểm, cuối cùng hôm nay cũng thành công!
Chỉ tiếc rằng không thể nghe thấy tiếng chửi rủa của Tề Thiên Hằng, thiếu một chút thú vị.
...
Buổi chiều tan học, thời tiết thay đổi, bên ngoài lại mưa lất phất.
Du Văn đang mắng thời tiết quỷ quái, nàng không thể ra ngoài mua trà sữa, may mà có Đổng Thanh Phong chu đáo giúp đỡ.
“Anh Nam, chạy bộ thôi!” Đan Khải Tuyền hô lên.
“Bên ngoài đang mưa.” Quách Khôn Nam không muốn đi lắm.
Đan Khải Tuyền lớn tiếng: “Mưa thì có sao, tối qua mưa lớn, tôi vẫn dám chạy!”
Lúc nói chuyện, hắn nhìn thẳng, kiên quyết không nhìn Bạch Vũ Hạ, , nhưng mỗi một câu của hắn, đều nói cho nàng nghe.
“Bạch Vũ Hạ, cô nghe thấy không? Tôi đang chạy dưới mưa lớn!”
“Cô đã thấy bộ dạng tự nguyện sa ngã của tôi chưa?”
“Đủ chưa? Đủ chưa!”
Đan Khải Tuyền sinh ra một một cảm giác tự ngược.
Quách Khôn Nam nghĩ đến việc anh em vừa thất tình, cuối cùng cũng đồng ý: “Hôm nay tôi liều mạng đi cùng cậu!”
Đan Khải Tuyền hét lên: “Càng mưa tôi càng chạy, chạy hai mươi vòng!”
Giọng hắn vang lên khắp phòng học, đảm bảo cả lớp nghe rõ ràng.
“Bạch Vũ Hạ, cô có nghe thấy không? Tôi sẽ chạy hai mươi vòng!”
“Tôi sẽ chạy hai mươi dưới cơn mưa, chỉ cần cô nói một câu, tôi có thể không chạy nữa!”
Đêm qua hắn đau lòng, muốn từ nay về sau từ bỏ tình yêu, không còn động lòng.
Nhưng mọi quyết tâm của hắn đều tan biến ngay khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Vũ Hạ.
Nhưng mà, Bạch Vũ Hạ vẫn chăm chỉ làm đề.
Trước giờ tự học buổi tối, mưa đã tạnh.
Quần áo Đan Khải Tuyền ướt đẫm, có mưa, có mồ hôi, rõ ràng hắn có đủ thời gian thay quần áo, nhưng hắn không thay.
Nước trên tóc Đan Khải Tuyền nhỏ giọt, từng bước từng bước đi vào lớp, hắn cố ý đi cửa trước, còn chào Đan Kiêu một tiếng.
Tiếng chào hỏi rất lớn.
Hắn lại tìm Khương Ninh, lớn tiếng chào hỏi hắn.
Khương Ninh thấy hắn ướt như chuột lột, nói: “Chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Đan Khải Tuyền không thèm để ý: “Đã lâu rồi tôi không bị bệnh.”
Trần Tư Tình ngạc nhiên: “Anh thật sự chạy hai mươi vòng?”
Sân thể dục một vòng 400 mét, hai mươi vòng đúng 8000 mét, đối với Trần Tư Tình mà nói, đây là một khoảng cách vô cùng khủng khiếp.
Đan Khải Tuyền ngẩng đầu, vào khoảnh khắc này, niềm kiêu hãnh của hắn đã chiến thắng sự chật vật: “Chính xác là hai mươi hai vòng!”
“Không phải khoe khoang, nhưng tôi có thể chạy thêm hai mươi hai vòng nữa!” Hắn hùng hồn nói.
Chỉ tiếc là Bạch Vũ Hạ vẫn không nhìn hắn lấy một cái.
Đan Khải Tuyền quay về chỗ ngồi, đột nhiên cảm thấy mệt chết đi được, còn mệt hơn cả khi hắn chạy hai mươi hai vòng.
...
Giờ tự học buổi tối.
Đan Khải Tuyền mặc áo ướt, ngồi hai tiết học, trên người cảm thấy khó chịu không thôi.
Nghiêm trọng hơn, chính là đau khổ trong lòng hắn.
Nếu như ngày hôm qua hắn cảm thấy như trái tim bị đâm một nhát, thì bây giờ, trái tim hắn như bị móng vuốt cào cấu, đau đớn, khó chịu.
Tác dụng chậm quá mạnh, hắn buồn bực đến phát hoảng, sắp không chịu nổi.
Hắn rất muốn uống say một trận, quên đi tất cả những ký ức.
Đan Khải Tuyền chạy xuống hàng ghế sau: “Anh Nam, anh Mã, Long Long, tôi mời các anh ăn thịt nướng.”