Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 761 - Chương 761: Muốn Thể Hiện (3)

Chương 761: Muốn thể hiện (3) Chương 761: Muốn thể hiện (3)

Tháng 4 năm 2016, Thanh Minh.

Trời nắng.

Bệnh viện Nhân Dân số 1 thành phố Vũ Châu, tầng 3, phòng chăm sóc thần kinh đặc biệt.

Có một người phụ nữ trung niên đang nằm trên giường bệnh số 3, các thiết bị y tế hoạt động đều đặn, trong phòng phảng phất mùi thuốc sát trùng, lá cây ngoài cửa sổ xanh tươi mơn mởn.

Hai người đứng bên giường bệnh.

Trên người Dì Cố vẫn mặc bộ đồ công nhân nhà máy dệt, chưa kịp thay, khuôn mặt nàng mệt mỏi, trong mắt tràn ngập lo lắng.

“Sở Sở, con về nhà ăn cơm trước đi, có dì ở đây rồi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Sở Sở tái nhợt đến đáng sợ, vẻ mặt chết lặng, giống như mất hồn.

“Con đợi thêm chút nữa.” Nàng nở một nụ cười mỉm, nhưng nụ cười ấy thực sự rất thê lương, vốn dĩ nàng cũng không phải là người hay cười.

Lúc này, một người đàn ông béo xuất hiện ở cửa phòng bệnh, chiếc áo khoác không che nổi bụng phệ của hắn.

“Tiểu Sở, chú đến thăm mẹ con rồi đây.” Giọng người đàn ông vang lên.

Nghe thấy vậy, Tiết Sở Sở không kìm được sự chán ghét.

“Ồ, cô Cố cũng ở đây à!” Người đàn ông chào hỏi, đặt giỏ hoa quả và sữa xuống.

Dì Cố nhận lấy giỏ hoa quả, cảm ơn: “Ông chủ Lý, ông khách sáo quá, đã đến mấy lần rồi.”

Ông chủ Lý cười tươi: “Em Hoa là nhân viên của tôi, bây giờ cô ấy bị bệnh nằm viện, tôi tất nhiên phải đến thăm.”

Hắn tiến lên hai bước, nhìn dì Hoa trên giường, nói như thể đe dọa: “Cứ kéo dài thế này không phải cách, tôi đã nhờ người quen, mời bác sĩ từ thành phố Nam đến làm phẫu thuật, bọn họ nói rồi, những bệnh nhân giống như vậy, sau khi phẫu thuật có thể đứng dậy đi lại.”

Dì Cố nghe vậy, dâng lên hy vọng: “Thật sao, phẫu thuật hết bao nhiêu tiền?”

Mấy ngày nằm viện, mẹ Sở Sở đã tốn mấy chục vạn, tiền tiết kiệm trong nhà đã cạn kiệt, sau này không biết bảo hiểm y tế nông thôn có thể chi trả bao nhiêu.

Ông chủ Lý: “Mấy chục vạn thôi, số tiền nhỏ mà!”

Sắc mặt của dì Cố và Tiết Sở Sở càng thêm khó coi.

Ông chủ Lý thấy vậy, không nói gì thêm, chỉ liếc nhìn Tiết Sở Sở vài lần.

“Trưa nay chưa ăn gì phải không, hai người để lại một người ở lại đây chăm em Hoa, tôi dẫn các người đi ăn cơm.” Ông chủ Lý hào phóng nói.

Tiết Sở Sở từ chối: “Tôi về nhà ăn cơm.”

Ông chủ Lý nghĩ một lát, mấy ngày nay, hắn đã chạy đến đây mấy lần, giờ thì đến lúc nên ngả bài rồi.

“Sở Sở, vừa nãy bác sĩ đã nói với chú về tình trạng của mẹ con, con đi với chú một lát.” Ông chủ Lý nói như thường, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Tiết Sở Sở biết ông chủ Lý quen biết nhiều người, nàng suy nghĩ một chút, rồi đi theo hắn ra khỏi phòng bệnh.

Mãi cho đến sân trước tòa nhà khu nội trú, ánh nắng ấm áp trải khắp ghế dài, dây leo quấn quanh, nhiều bệnh nhân đang nghỉ ngơi, có người cầm chai nước biển truyền dịch.

“Nói ở đây đi.” Tiết Sở Sở đứng dưới ánh nắng ấm áp, nhưng toàn thân lại rét run.

Ông chủ Lý nhìn làn da mong manh dễ vỡ của cô gái, khuôn mặt đẹp mê hồn, hắn như thể đang nhớ lại thời thiếu niên.

Trong nháy mắt, hắn tự tay xé tan ký ức tuổi trẻ, tuổi già đến rồi, đối với những điều tốt đẹp, hắn chỉ muốn chiếm đoạt.

“Sở Sở à, bệnh của mẹ con cần tiền, không có tiền thì khó lắm.”

Hắn không che giấu nữa, ánh mắt không kiêng nể gì: “Hoàn cảnh nhà con, chú biết rõ.”

Tiết Sở Sở không chút biểu cảm: "Chú Lý, chú muốn nói gì?"

“Số tiền phẫu thuật này, chú có thể lo, bao gồm cả chi phí dưỡng bệnh sau này, còn có học phí và phí sinh hoạt đại học của con.”

Ông chủ Lý giơ chìa khóa xe BMW lên, không giấu diếm nữa, lộ ra bản chất dã thú: “Con chỉ cần theo chú hai năm thôi.”

Vẻ mặt Tiết Sở Sở cuối cùng cũng thay đổi, nàng lạnh lùng cười: “Ông chủ Lý, nếu mẹ tôi biết ông nói những lời này với tôi, bà ấy chắc chắn sẽ tát ông.”

Ông chủ Lý không vội vàng: “Bà ấy có thể xuống giường rồi nói sau.”

Tiết Sở Sở giận tái mặt: “Sau này đừng đến nữa, mang đồ của ông đi.”

Nói xong, nàng quay đầu bỏ đi.

Ông chủ Lý vẫn cười ha ha, không chút tức giận, hắn móc điếu thuốc ra, vừa định châm lửa, thì một nữ bác sĩ cao ráo đối diện nhìn thấy, nhíu mày: “Ở đây không được hút thuốc.”

Ông chủ Lý lập tức cất điếu thuốc, hắn cười tươi: “Bác sĩ Phùng, cuối cùng tôi cũng gặp được cô rồi!”

Bác sĩ Phùng dừng bước: “Ông là ai?”

Ông chủ Lý khách khí: “Chúng ta gặp qua rồi, con trai tôi học lớp 12A1 trường trung học số 4, cùng lớp với con gái cô là Bạch Vũ Hạ.”

---

Trường trung học số 4 Vũ Châu, lớp 12 - 1.

Chuông tan học vang lên, buổi chiều được nghỉ nửa ngày.

Học sinh lớp 1 không vội vã chạy ra ngoài như các lớp khác, phần lớn vẫn ngồi lại trong lớp làm bài tập.

Gần đến kỳ thi đại học, không khí căng thẳng, đè nặng lên các thí sinh lớp 12.

Một cô gái bước ra khỏi cửa lớp, nàng ăn mặc sạch sẽ, cao khoảng một mét sáu lăm, dáng người mảnh mai, tóc dài buông xuống, buộc bằng một chiếc dây màu xanh, khi đi lại, bím tóc đung đưa theo gió.

Làn da của nàng trắng mịn hơn tuyết, miệng ngậm một cây kẹo mút, một bên má hơi phồng lên, ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ ngây thơ không thể diễn tả hết.

“Đi thôi, Tiết Nguyên Đồng!” Hoàng Ngọc Trụ cầm sách, vội vàng đi qua cầu thang, chào nàng.

Sau khi chia lớp 11, Tiết Nguyên Đồng vào lớp 1, đám người Hoàng Ngọc Trụ vẫn ở lại lớp 8.

Tiết Nguyên Đồng thấy bạn cũ, nàng vẫy tay, ra hiệu “Tạm biệt.”

Hành lang phía đông, Vương Long Long dựa vào lan can, dưới lầu có vài học sinh lớp 11 đang ôm bóng rổ đi về phía căn tin.
Bình Luận (0)
Comment