Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 788 - Chương 788: Ngươi Làm Sao Biết Ta Không Phải Thiên Tài? (4)

Chương 788: Ngươi làm sao biết ta không phải thiên tài? (4) Chương 788: Ngươi làm sao biết ta không phải thiên tài? (4)

Nhưng hắn đã trở thành một ngôi sao, rực rỡ.

Đan Khải Tuyền thờ ơ quét đi, tràn ngập một tia thương cảm:

'Bạch Vũ Hạ, ngươi có thấy không, người mà ngươi từ chối hiện giờ lại được vô số người săn đón. ’

'Ngươi có hối hận về điều đó không? ’

'Nếu ngươi hối hận, được thôi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội! ’

‘Xin hãy làm hài lòng ta bao nhiêu tùy thích! ’

Lúc đầu ngươi thờ ơ với ta, nhưng bây giờ ta đã vượt quá tầm tay của ngươi!

Cảnh tượng náo nhiệt đến mức Đan Khải Tuyền không khỏi hưng phấn, toàn thân run rẩy, chân run rẩy, mặt bàn rung lên.

Điều này khiến Du Văn ở bên cạnh rất không vui, cô cau mày: "Đan Khải Tuyền, ngươi điên à?”

Tiếng hét lớn của Du Văn giống như một cú đấm nặng nề từ trên trời, đánh Đan Khải Tuyền trở lại thế giới thực.

Lúc này hắn mới nhận ra mình vừa rơi vào ảo giác.

Đan Khải Tuyền cười ngượng ngùng, nhìn quanh cũng may Bạch Vũ Hạ đi tới lớp học thư pháp nên không để ý tới hắn, nếu không hắn sẽ xấu hổ.

Để giải tỏa tâm trạng, hắn chạy đến hàng ghế sau: “Nam ca, chúng ta đến lớp học thư pháp đi.”

"Cuối cùng thì ngươi cũng đã hiểu ra."

Đan Khải Tuyền trong đầu tự đắp nặn mình thành một thiên tài thư pháp trẻ tuổi.

Sau khi có mục tiêu muốn hướng tới, hắn sẽ có phương hướng để phấn đấu.

"Đi nhanh lên." Quách Khôn Nam nói, sau đó nhấc điện thoại lên, nhìn vào hộp trò chuyện, trong đó toàn là kịch độc thoại của hắn.

Hắn đã gửi rất nhiều tin nhắn nhưng Từ Nhạn không trả lời bất kỳ tin nhắn nào.

Quách Khôn Nam tự an ủi: ‘Chắc là do trưởng ban Vương kiểm tra điện thoại di động, khiến Từ Nhan sợ hãi nên nàng không dám mang theo điện thoại. ’

‘Chết tiệt, tất cả đều là lỗi của trưởng ban Vương! ’

Nghĩ như vậy, Quách Khôn Nam cảm thấy tốt hơn rất nhiều, vừa đi vừa gửi tin nhắn: "Ta đã học một lớp thư pháp, chúng ta đều là những người văn hóa luyện tập thư pháp."

Tòa nhà số 4, tầng 3.

Phòng học lớn được thắp sáng rực rỡ, khi bước vào, sẽ cảm thấy nó rộng hơn rất nhiều so với một lớp học bình thường, cơ thể và tâm trí như được mở rộng theo.

Đan Khải Tuyền nhìn quanh lớp học và phát hiện hầu hết đều là những gương mặt xa lạ.

Lớp học thư pháp này dành cho toàn bộ khối mười của trường nên có rất nhiều học sinh tham gia. Chỉ còn vài phút nữa là lớp học bắt đầu, phòng học đã gần kín chỗ.

Ánh mắt hắn tinh tưởng, rất nhanh tìm được vị trí của Bạch Vũ Hạ.

Quách Khôn Nam cũng vậy, hắn đã tìm thấy Từ Nhạn từ lớp 11.

"Tuyền ca, ngươi ngồi ở đâu?" Quách Khôn Nam hỏi.

Đan Khải Tuyền muốn tìm Bạch Vũ Hạ, nhưng hắn không biết nên lấy thân phận gì. Lòng kiêu hãnh không cho phép hắn hạ thấp mình, nếu hắn đủ nổi bật thì dù ở xó nào nàng cũng nhận ra.

Vì vậy Đan Khải Tuyền quyết định sang chỗ Vương Long Long và Mã Sự Thành.

Ở phía nam của phòng học lớn, gần cửa sổ.

Trần Tư Vũ và Trần Tư Tình ngồi cùng bàn, còn Bạch Vũ Hạ ở cùng bàn với Khương Ninh.

Những học sinh xung quanh đều khác lớp, không hề quen biết nhau.

"Bạn ơi, có ai ở đây không?" Một cô gái chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh Khương Ninh.

"Có ạ."

"Dạ vâng." Cô gái có chút thất vọng xoay người rời đi.

Trong mắt Bạch Vũ Hạ có chút nghi hoặc, bọn họ đều ở đây, sao Khương Ninh lại nói ở đó có người?

Khi đang suy nghĩ, một bóng người nhỏ bé xuất hiện trước cửa lớp học ồn ào.

Trần Tư Vũ kỳ quái nói: "Đồng Đồng, ngươi bảo không đến cơ mà?"

Tiết Nguyên Đồng: “Khương Ninh tới rồi.”

Trong lớp học rộng lớn ồn ào, học sinh liên tục ùa vào.

Sau khi Tào Côn lớp 5 bước vào lớp, hắn nhìn khắp phòng rồi đi đến gần đó.

"Tử Vận, chúng ta ngồi ở đây đi."

Một cô gái xinh đẹp mặc váy nhìn Khương Ninh mấy lần, nhận ra đó là học sinh đã giành được nhiều huy chương trong cuộc thi thể thao.

Khi thầy dạy Ngữ văn Đới Vĩnh Toàn đến, phòng học rộng lớn dần trở nên yên tĩnh.

Nhiều học sinh tham gia lớp học thư pháp lần đầu tiên trong đời, khá tò mò.

Đới Vĩnh Toàn dẫn theo một giáo viên trẻ và phát giấy mực cho mọi người, tất cả đều miễn phí.

Khương Ninh lặng lẽ nhìn cảnh này. Hắn nhớ rằng hồi học cấp ba không có cái phúc lợi như này.

Có vẻ như tiền quyên tặng của Thiệu Song Song đã có tác dụng, trường này giàu rồi.

Danh tiếng của Thiệu Song Song đã thu hút nhiều cựu sinh viên vốn không có ý định tham gia lễ kỷ niệm của trường, chẳng hạn như Lâm Hàm, người làm việc trong lĩnh vực bất động sản, số tiền quyên góp mà trường trung học số 4 nhận được lần này cao hơn nhiều so với trước đây.

Tuy nhiên, thầy Ngữ văn cũng không tốn quá nhiều tiền, như mực chẳng hạn, ba người dùng một lọ.

Bàn trong phòng học lớn khác với bàn trong mỗi lớp, có ba chỗ ngồi. Khương Ninh, Tiết Nguyên Đồng và Bạch Vũ Hạ ngồi chung một chai.

Đới Vĩnh Toàn đứng trên bục, giải thích những điều cơ bản về thư pháp bằng giọng lắp bắp. Màn hình chiếu từng nét một.

Sau khi giải thích ngắn gọn, thầy yêu cầu học sinh học nét ngang ngay từ đầu.

Bạch Vũ Hạ chấm mực, cầm bút viết chữ, động tác đều đặn ngồi thẳng, dáng người duyên dáng cùng dung mạo ưa nhìn, thu hút sự chú ý của các học sinh xung quanh.

Những cô gái xinh đẹp luôn là trung tâm của sự chú ý dù ở đâu đi chăng nữa, huống đây còn là một lớp học rộng lớn. Nhiều học sinh đến đây chỉ để mua vui, tất nhiên là họ sẽ nhìn ngắm.

Bạch Vũ Hạ viết tên mình, nàng đúng là có nền tảng tốt. Mặc dù chữ viết chưa được kì công lắm nhưng vẫn thực sự rất đẹp.
Bình Luận (0)
Comment