Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 837 - Chương 837: Giới Thiệu Bạn Trai

Chương 837: Giới thiệu bạn trai Chương 837: Giới thiệu bạn trai Chương 837: Giới thiệu bạn trai

Nghiêm Thiên Bằng đi theo phía sau, cùng Quách Khôn Nam rời khỏi siêu thị.

Khi đến cửa siêu thị, Quách Khôn Nam đột nhiên cả kinh nói: “Thiên Băng, mày chưa trả tiền đấy!"

Quảng trường bên ngoài siêu thị, người qua lại tâp nập.

Quách Khôn Nam xách túi nilon lớn, vẻ mặt ngơ ngác.

Vừa rổi Nghiêm Thiên Bằng tỏ ra như đại gia, muốn cái gì lầy cái đó, chọn thoải mái, trên mặt Lư Kỳ Kỳ gần như nở hoa.

Kết quả, con mẹ nó hắn chỉ giả vờ giả vịt, không thanh toán?

“Thiên Bằng, mua đồ trong siêu thị, chọn xong phải thanh toán.” Quách Khôn Nam nghiêm túc nhắc nhở. Nghiêm Thiên Bằng tỏ vẻ đương nhiên: “Chẳng lẽ ta chưa từng đi siêu thị sao?”

Nghe vậy, Quách Khôn Nam càng thêm bổi rồi, “Ngươi làm thê này, Lư Kỳ Kỳ không phát điên à, ngươi được gì chứ?”

Nghiêm Thiên Bằng bước tớihai - bước, thân hình cao lớn quay lưng về phía hai người, chỉ nghe giọng nói trầm thấp vang lên: “Đời người chỉ sống một lần, phải biết tận hưởng niềm vui trước mắt."

Quách Khôn Nam: “? Hay cho một người tận hưởng niềm vui trước mắt!”

Nói xong, Nghiêm Thiên Bằng không hể dừng lại, trực tiếp bước đi thắng, tốc độ nhanh hơn bình thường nhiều. Quách Khôn Nam và Đan Khải Tuyền xách túi chậm rãi đi ra ngoài.

Siêu thị lớn cách trường trung học số 4 chỉ một cây số, bọn họ không đi xe buýt mà đi bộ về trường, tiện thể ngắm cảnh đường phố sầm uất hai bên.

Cửa hàng giày Nike, cửa hàng đổ nội thất, Hailan Home, tiệm bánh, những cửa hàng trang trí cao cấp, ánh sáng trong trẻo, khi hai người bọn họ qua đường, nhìn qua cửa kính, luôn cảm thấy những cửa hàng đó thuộc về một thế giới khác.

Bởi vì hai người bọn họ đều đến từ nông thôn, điều kiện gia đình bình thường, giống như những cửa hàng giày thương hiệu kia, một đôi giày động một chút đã là hai, ba trăm, loại tôt hơn năm, sáu trăm, bảy, tám trăm.

Bọn họ chỉ đi giày Xtep sản xuất trong nước, chỉ một trăm đồng một đôi.

Khi bọn họ đi dạo, đi ngang qua một cửa hàng bán đồ rang, xe ăn vặt trước cửa hàng tỏa ra mùi thơm, Quách Khôn Nam nhìn thấy rất nhiều hạt dẻ trên khay sắt.

Những hạt dẻ đó vỏ ngoài đỏ tươi, bóng loáng, thịt quả vàng óng nửa kín nửa hở, trông rất hấp dân.

Quách Khôn Nam nói: “Tuyền ca, đã ăn hạt dẻ rang đường chưa?”

Đan Khải Tuyền lắc đầu.

“Mua Ít nếm thử, ta mở mang kiến thức?” Quách Khôn Nam đề nghị, - cảm thầy hạt dẻ trông rất ngon, chắc chăn là ngon.

“Được, ngươi mua đi, chúng ta chia nhau.” Đan Khải Tuyền đồng ý. Quách Khôn Nam đến cửa hàng, chủ cửa hàng ngay lập tức nói: “Muôn mua hạt dẻ phải không, đều vừa ra lò, vân còn nóng đây."

“Lấy mười đồng." Ông chủ cửa hàng dùng xẻng xúc hạt dẻ vào túi giấy dầu.

Trong thời gian chờ đợi, lại có hai cô gái đến mua hạt dẻ, Quách Khôn Nam nhìn thấy, các cô gái mặc mát mẻ, trang phục thời trang, khuôn mặt xinh xãn.

Đặc biệt là cô gái bên trái, tóc đuôi ngựa cao, dáng người mảnh mai, có khí chất như công chúa nhỏ.

Con ngươi Quách Khôn Nam trừng thăng, trong lòng mừng thẩm không nói nên lời.

Hắn không biết vì sao, nhưng rất vui vẻ.

Động tác của ông chủ rất nhanh, chỉ vài cái đã xúc đầy túi, đưa cho Quách Khôn Nam, hắn đưa mười đồng. Theo lý thuyết, giao dịch xong hắn nên đi.

Nhưng Quách Khôn Nam không muồn đi, muốn nhìn nàng thêm vài lần.

Hắn thấy cửa hàng có tủ lạnh, nên. đến chọn kem, trời nóng ăn kem rất sảng khoái, hơn nữa còn có thể nhìn ngăm mỹ nữ, tại sao mà không làm chứ?

Khi Quách Khôn Nam chọn kem, mắt hăn không ngừng liêc nhìn hai cô gái. “Y Dao, lát nữa chúng ta về trường bằng gì?” Một cô gái hỏi.

Cô gái tên Y Dao, chính là người có khí chất như công chúa nhỏ, nàng _ đứng đó, mặc quần jean ôm chân kết hợp với đôi giày trăng, lộ ra mắt cá chân xinh đẹp.

Diêu Y Dao nói: “Bắt xe nhé.”

“Ừ, được." Trong lúc trò chuyện, ông chủ cửa hàng đã gói xong hạt dẻ rang đường. Quách Khôn Nam để làm cho mình có vẻ không cổ ý, hắn cổ ý lớn tiếng nói: “Khải Tuyền, ta mời ngươi ăn keml” Nói xong, hắn lấy hai cây kem đẹp đẹp từ tủ lạnh, để thể hiện trình độ tiêu sài của hắn.

Thừa dịp hai cô gái còn chưa đi, Quách Khôn Nam đưa kem cho ông chủ, thản nhiên nói: “Tính tiền." Ông chủ cửa hàng nhìn kem, nói: “Tổng cộng 16 đồng.”

Quách Khôn Nam chết sững, mẹ nó lúc ấy bị che mắt, hai cây kem 16 đồng, cướp tiền à?

Hắn muốn quay đầu đặt trở lại tủ lạnh, nhưng hai cô gái đã nhìn hắn. Bị ánh mắt của cô gái xinh đẹp chú ý, Quách Khôn Nam làm sao không giữ thể diện được, hắn cắn răng, tỏ ra hào phóng móc ra 20 đồng.

Ông chủ cửa hàng trả lại hắn 4 đồng, Quách Khôn Nam nhận tiển trong đau khổ.

Tiền đã trả, nhất định phải làm ra vẻ, hắn đưa một cây kem cho Đan Khải Tuyển: “Ta mời ngươi."

Nói xong, Quách Khôn Nam mở túi kem.

Diêu Y Dao và bạn nàng rời đi.

Quách Khôn Nam đứng đó, ăn kem 8 đồng một cây, cảm thầy đau lòng không thể tả.

16 đồng, đủ cho hắn ăn khuya ba ngày liển! Còn mười phút nữa là vào giờ tự học buổi tối.

Tiếng chuông chuẩn bị vang lên, Đoàn Thế Cương mặc quần đùi công nhân, lắc lư vào phòng học, lúc đầu miệng còn đang cười, nhưng khi thấy những học sinh xung quanh chô ngổi của hắn, nụ cười nhanh chóng biến mất.

Hắn đi từ cửa sau phòng học đi vào, vừa vào đã thấy mấy nam sinh hay chơi game, vậy mà đang viết bài kiểm tra, chính xác mà nói là đang chép bài.

Đoàn Thế Cương nhớ đến những lời khoác lác ở trong đám người vào ngày đó, lúc này hắn khinh thường nói: “Thời đại nào rồi còn chép bài kiểm tra?”
Bình Luận (0)
Comment