Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 869 - Chương 869: Ngươi Đi Giặt Quần Áo

Chương 869: Ngươi đi giặt quần áo Chương 869: Ngươi đi giặt quần áo Chương 869: Ngươi đi giặt quần áo

Ngô Tiểu Khải ở hàng sau nhìn thấy cảnh này, không khỏi hiện lên vẻ đau khổ, hắn từng bị nước chua của Bàng Kiều bắn vào.

Những ký ức đó ùa về, Ngô Tiểu Khải lau mặt, cảm thấy mình không sạch sẽ.

Động tác nhẹ nhàng lùi về phía sau của Đoàn Thế Cương làm tổn thương Bàng Kiều, nàng hét lên: “Ngươi còn dám trốn!"

Nàng bị thù hận che mờ đôi mắt, ngón tay to thô cầm lấy bàn học, đẩy mạnh, thân hình to lớn lao về phía Đoàn Thế Cương.

Cái bàn đầy sách vở bay lên, sức lực của Bàng Kiểu rất lớn, làm cho bàn học lao thằng vào đám học sinh ở phía bắc.

Phía bắc vang lên tiếng kinh hô, những học sinh bên đó vốn là người đứng xem, ai mà ngờ lại bị liên lụy. Mắt thấy sắp gây ra tai nạn, Dương Thánh bông nhiên nhãc chân quần thể thao lên, giơ lên trên, “đùng” một tiếng, giữ chặt bàn học.

Cái chân thẳng tắp, lại rất dẻo dai, khiên học sinh xung quanh sững sờ. Bọn họ không sao?

Cùng với tiếng “bịch bịch bịch”, sách vở trong hồốc bàn rơi đầy đất, bàn học cũng theo đó mà rơi xuông đất. Dương Thánh lạnh lùng thu chân, tóc ngắn nghiêng mặt không chút biểu - tình, không nói một lời, nhưng tư thê anh dũng đó khiên nhiều học sinh vô cùng ẩn tượng.

Mạnh Quế vốn đang xem Bàng Kiểu đánh Đoàn Thể Cương, còn cổ vũ không ngừng, bông chú ý đến cảnh này, hăn ngần ngơ. Trước đây hắn yêu Giang Á Nam, sau khi nhìn thấy bạn thân của Giang Á Nam là Mục Oánh, hăn lại yêu Mục Oánh.

Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Dương Thánh, tình yêu của Mạnh Quê lại suýt chút nữa chuyển hướng.

Trận chiến giữa Bàng Kiểu và Đoàn Thể Cương hết sức căng thăng, lớp trưởng Hoàng Trung Phi bước vào lớp.

Hắn lại thấy một cảnh quen thuộc. Hoàng Trung Phi chết lặng: “Bây giờ mới là tiêt thứ nhât, các ngươi đánh nhau gì chứ?”

Sau đó, hắn thuần thục thu thập hậu quả: “Đừng đánh nữa, ta vừa từ văn phòng về, tiết đầu tiên giáo viên chủ nhiệm tổ chức họp lớp, các ngươi dọn dẹp nhanh đi!" Mặc dù Bàng Kiều ngang ngược cũng không thể đổi đầu trực diện với giáo viên chủ nhiệm, nàng lắc lắc cánh tay mạnh mẽ, buông lời tàn nhân: “Hôm nay trước khi tan học, nều ngươi - không cho ta một lời giải thích, tôi nay đừng hòng về nhài”

Nói xong, nàng đi dọn dẹp bàn học. Lúc này, Thôi Vũ nhảy ra làm người tốt: “Bàng Kiểu, ngươi đánh nhau thì thôi, nhưng làm bị thương bạn học là không đúng, ngươi xem cái bàn vừa nãy ngươi néml”

Thôi Vũ dẫn dắt cảm xúc của mọi người: “Bàng Kiểu, ngươi quá đáng rồi"

Bàng Kiều khinh thường: “Liên quan gì đến ngươi?”

Thôi Vũ: “Không liên quan đến ta, nhưng ta muốn cho các bạn một lời giải thích! Ngươi làm vậy là không đúng!"

Một đám học sinh dưới sự dẫn dắt của Thôi Vũ, lập tức trách mắng Bàng Kiểu, Hoàng Trung Phi giơ tay ra hiệu: “Mọi người đừng cãi nhau, nếu không thực sự gây lớn chuyện, giáo viên chủ nhiệm chắc chắn sẽ nói.” Thôi Vũ chiếm được vị trí đạo đức cao, hắn còn ước gì có thể gây chuyện đến chô giáo viên chủ nhiệm.

“Bàng Kiểu, nếu ngươi không cho chúng ta một lời giải thích, ta sẽ cho giáo viên chủ nhiệm xem video vừa nãy!” Hắn giơ điện thoại lên, để đối phó với Bàng Kiểu, lần này Thôi Vũ không hề có đạo đức mà quay phim lại.

Biểu cảm của Bàng Kiều cuối cùng cũng thay đổi, lần trước nàng đánh một người phụ nữ lừa tiền bên ngoài, bị đưa vào đồn cảnh sát, ở đó, nàng được giáo dục, biết được cái gì gọi là nắm đấm sắt, thái độ của nàng đối với quyền uy đã thay đổi.

Đúng lúc Bàng Kiều đang lâm vào tình thể khó xử.

Vương Yến Yến bỗng nhiên hét lên: “AI” Nàng chỉ trích: “Thôi Vũ, ngươi không biêt xâu hổ, thừa lúc ta nâng váy mà quay lén tal"

Nàng điên cuồng đổ lỗi cho Thôi Vũ, biển nàng trở thành nạn nhân.

Cả đời này Thôi Vũ chưa từng chịu uất ức lớn như vậy: “Ta có thể cho ngươi coi, mẹ nó cái chân của ngươi, Cương ca còn không muốn liểm, còn bảo ta quay lén, mẹ nó tự hiểu lây mình đi." Vương Yến Yến bắt được điểm ấy, liều mạng công kích, cuồi cùng Thôi Vũ bất đắc dĩ đồng ý, không bắt Bàng. Kiểu xin lôi, dùng cái này để dập tắt mâu thuân.

Sau đó, Thôi Vũ âm hiểm nghĩ: “Ngươi chờ đó Vương Yẩn Yẩn." “Trên trời dưới đất, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã đắc tội với tal

Vài phút sau.

Giáo viên chủ nhiệm Đan Khánh Vinh bước vào lớp 8, hắn cảm thấy có một bầu không khí không bình thường, dường như có chút kỳ lạ.

Quan sát kỹ hơn, lại không phát hiện ra vấn đề gì khác, Đan Khánh Vinh chú ý thấy Tiết Nguyên Đồng và Khương Ninh vân đang ở đó, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.

Hai học sinh xuất sắc không có vấn đề gì, thì những học sinh khác sẽ không gây chuyện lớn, ngoài mặt có Hoàng Trung Phi giúp hắn quản lý lớp, sau lưng có Vương Long Long báo cáo, lớp này không thể thoát khỏi sự khống chế của hẳn. Đan Khánh Vinh mặc áo sơ mi trắng và quần tây, đứng trên bục giảng: “Họp lớp nào.”

Trước tiên là về bàn ăn ở căn tin, trước đó Trung Phi đã nói với các ngươi, ta sẽ bổ sung thêm một vài điểm.”

“Hiệu trưởng nói sẽ cải tạo lại căn tin, vì vậy về hương vị, các ngươi cứ yên tâm, đã mời những đầu bếp có kinh nghiệm.”

“Còn về vấn đề vệ sinh, các ngươi thường ăn ngoài trường, các ngươi biết dầu chiên của những quán đó bẩn như thế nào, các ngươi rõ ràng hơn ta, nếu ăn trong căn tin, cái khác không nói, nhưng về an toàn thực phẩm, các ngươi có thể yên tâm.” Đan Khánh Vinh phát hiện Tiết. Nguyên Đồng đang chăm chú lắng nghe, không khỏi phấn chấn tỉnh thần.

Nói xong về căn tin, lại dựa theo lệ thường, hắn nói về việc học tập, ví dụ như việc phân lớp trong học kỳ sau.
Bình Luận (0)
Comment