Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 888 - Chương 888: Ánh Nến Lung Linh (3)

Chương 888: Ánh nến lung linh (3) Chương 888: Ánh nến lung linh (3) Chương 888: Ánh nến lung linh (3)

Khuôn mặt Lục Nhã Nhã bên cạnh, được ánh nền chiều rọi, hắn chợt nhớ tới một bài thơ: 'Mỹ nhân và hoa đào cùng ánh lên sắc đỏ."

Còn những câu thơ sau, Quách Khôn Nam không nhớ ra nữa.

Cảnh Lộ đến gần Khương Ninh, cúi đầu, nhỏ giọng:

“Chàng biết bữa tối dưới ánh nến không?”

Khương Ninh ngẩn ra, rồi nói: “Biết.”

“Có giống không?”

Nàng hỏi.

Trên bàn ăn, những người khác vẫn đang ăn, Đường Phù uồng một hớp canh đậu xanh, phầy tay quạt: “Nóng quá, sao không bật quạt lên nhỉ?"

Trần Tư Vũ nhìn nàng hai lần, không hiểu sao Đường Phù cao thể mà lại ngồc nghềch.

Nàng hiển nhiên nói:

“Tất nhiên là không thể bật rổi, quạt bật lên sẽ làm tắt nên mât."

Ngày 6 tháng 6 năm 2014, tiết Măng Chủng.

(

Măng Chủng: Một trong 24 tiết khí trong năm, bắt đầu từ ngày 6 hoặc 7 tháng 6 dương lịch.)

Vào buổi chiều thứ Sáu sau khi tan học, điều hiểm hoi là Tiết Nguyên Đồng không lang thang dọc phô án vặt mà đi xe buýt về nhà.

Bình thường ngoài việc chơi game trong phòng, hai người còn thích đi dạo loanh quanh. Tận dụng lúc trời chưa tối, Tiết Nguyên Đồng rủ Khương Ninh ra bờ đề tản bộ.

Nhìn từ trên đê xuống, cánh đồng lúa vàng rực rỡ, từng bông lúa trĩu hạt, như muốn bùng nổ.

“Khương Ninh, sắp đến mùa gặt lúa rồi đó.” Tiêt Nguyên Đồng nói. “Đúng vậy, sắp đến rồi."

“Nhà huynh có trồng lúa không?” Nàng hỏi.

Khương Ninh suy nghĩ một lúc: “Lâu lãm rồi không trồng nữa, cho người khác thuê đất rồi."

Cha mẹ hắn đi làm ăn xa, mấy mẫu ruộng trong nhà không ai chăm sóc. “Nhà muội cũng vậy, tổ phụ mẫu muội ở lại làng trồng lúa.” Tiết Nguyên Đồng nói, “Môi năm đếu thuê máy gặt đập liên hợp để gặt lúa."

Gần đến chiều tối, mặt trời không còn quá chói chang, trên bờ đê đã có người đi dạo.

Nàng kể với Khương Ninh về những chuyện thời thơ âu ở quê, nói rắng khi gia đình đi làm ruộng, nàng cũng ra ruộng phụ giúp.

Khương Ninh hỏi, vậy muội chỉ chơi ở bờ ruộng thôi à?

Nói chuyện một hổi, Tiết Nguyên Đồng nhìn về phía dòng sông Thủy phía bắc, phát hiện ra một chiếc _ thuyển lớn đang neo đậu ở chô gần bờ.

“Khương Ninh, chúng ta ra bờ sông xem chiếc thuyển lớn đil"

Khương Ninh gật đầu, hai người bọn họ men theo con đường nhỏ ven bờ đê hướng ra sông. Bờ đê cách bờ sông khoảng hai trăm mét, hai bên đường nhỏ trồng đầy lúa mì.

Khương Ninh bước đi chậm rãi, Tiết Nguyên Đồng đi bên cạnh hăn, mang dép quai hậu, nhảy nhót như một đứa trẻ, hoàn toàn không cảm thầy nóng. Nàng cất giọng trong trẻo, êm ái: “Sau khi thu hoạch lúa mì ở làng muội, người ta sẽ đốt lửa trên đồng ruộng, thật hùng vĩ, toàn là lửa!" “Nhưng cũng có những điều không tốt.” Giọng nàng trở nên buổn bã, không còn nhí nhảnh như trước, trở nên dịu dàng:

“Cách đây nhiều năm, khi muội mới học lớp Hai tiểu học, có người ở làng bên cạnh dùng xăng đôt rơm ra, hôm đó gió rất to, lửa thổi hù hù, đốt sang cả lúa mì của nhà người khác!"

“Hơn chục mẫu lúa mì, tất cả đều bị thiêu rụi!”

Khương Ninh hỏi: “Mọi người đều không sao chứ?”

Tiết Nguyên Đồng trả lời: “Ừm, người thì không sao, nhưng đốt cháy lúa mì của người khác, sau đó phải đền bù rất nhiều tiền."

Bàn chân họ không ngừng di chuyển, theo con đường đất ven sông mà đến. Chiếc thuyền lớn ở phía Đông, họ tiếp tục đi về hướng Đông.

Khu vực xung quanh toàn là những con đường nhỏ, gồ ghể không bằng phẳng. Đi thêm cả trăm mét về phía trước, trước mặt họ hiện ra một ao nước. Vài người già trẻ đang ngồi câu cá bên bờ ao.

Tiết Nguyên Đồng đứng bên bờ ao một lúc, mặt nước phẳng lặng, sâu thăm không thấy đáy. Một ông lão đang câu cá đứng dậy ném mổi, tạo nên những gợn sóng lăn tăn. "Khương Ninh, muội thấy nước ở đây chắc chắn rất sâu!” Giọng nàng không lớn, vì lo ngại ảnh hưởng đến những người khác đang câu cá.

Thần thức của Khương Ninh quét qua, thầm nhủ: “Sâu khoảng hai mét, không sao cả."

Ông lão bên cạnh liếc nhìn hắn một cái.

Tiết Nguyên Đồng men theo bờ ao, đi về phía Nam một đoạn. Nơi đây là một con mương nước gần như khô hạn, rộng chừng ba bổn mét, sâu hai mét. Do hai bên bờ bị máy xúc đào qua nên rât dốc.

Nếu muốn nhìn thấy chiếc thuyền lớn, họ phải đi qua con đường này. Tiết Nguyên Đồng đứng ở bờ dốc, chân chừ không dám đi xuồng, sợ lăn một cái là nhào xuông.

“Khương Ninh, huynh qua trước đi." Nàng biết võ công của Khương Ninh rât cao cường, nều là hăn thì chắc chắn sẽ dễ dàng vượt qua, Đến lúc đó, nàng chỉ cần cho Khương Ninh ở dưới dốc đỡ mình, vậy là có thể thành công leo lên và đạt được mục đích. “Được.” Khương Ninh đáp lời, lùi lại vài bước, lấy đà, nhẹ nhàng nhảy một cái đã trực tiếp nhảy sang bờ bên kia. Tiết Nguyên Đồng: “?"

Cô bảo Khương Ninh Xuống dưới dốc, chứ không phải bảo hắn qua bờ bên kia mài

Khương Ninh đứng ở bờ bên kia nhìn về phía Tiết Nguyên Đồng nhỏ bé, cười nói:

“Muội mau qua đây đi."

Bất đắc dĩ, Tiết Nguyên Đồng mất đền năm phút mới xuồng được dốc, lội qua suôi nhỏ, nhờ sự giúp đỡ của Khương Ninh, leo lên bờ đổi diện một cách khó khăn. Đứng bên bờ, nàng phủi bụi bẩn trên quần áo, mím môi, ánh mắt đầy oán trách.

May mắn thay, sau khi qua con mương, đi thêm vài chục mét nữa, leo lên một gò đất, họ dẫm lên cỏ dại và đến bến nơi chiếc thuyền lớn neo đậu.

Nhìn gần, chiếc thuyền có kích thước khổng lồ, khiến Tiết Nguyên Đồng vô cùng choáng ngợp.

Chiếc thuyền thả neo, được buộc vào bờ bằng dây thừng gai to bằng cánh tay, theo nhịp gió chiều thổi, thân tàu khổng lổ khẽ vỗ vào mặt nước.
Bình Luận (0)
Comment