Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 911 - Chương 911: Lễ Hội Chùa Nhỏ (2)

Chương 911: Lễ hội chùa nhỏ (2) Chương 911: Lễ hội chùa nhỏ (2) Chương 911: Lễ hội chùa nhỏ (2)

Tiết Sở Sở và Đồng Đồng theo sau, nàng vốn tưởng sẽ rất chật chội, nhưng Khương Ninh mở đường ở phía trước, mọi người tự nhiên tránh ra một lối đi, nàng đi qua rất dễ dàng. Bọn họ theo dòng người, tiến lên chậm rãi, nhìn các gian hàng hai bên, Tiết Sở Sở cao hơn một chút, Tiết Nguyên Đồng quá thấp, mỗi lần đều phải chen ra ngoài để xem.

Nhìn một hổi, Tiết Nguyên Đồng mua một phần mì lạnh và nước chanh. Người ở trung tâm con phố quá đông, tuy rằng không chen chúc, có hơi kỳ quái, nhưng ở trung tâm, luôn có cảm giác bực bội.

Phố Hồng Hưng rất dài, theo dòng người đi về phía sau, đám người thưa thớt hơn.

Ở đây có nhiều trò chơi hơn, công viên nước, vòng quay ngựa gô, tàu cướp biển, v.v. Tiết Nguyên Đồng rất muốn thử, đặc biệt là vòng quay ngựa gô, nhưng trên đó toàn học sinh tiểu học, nàng không muốn chơi cùng bọn họ. “Khương Ninh, bên kia có người chơi xà đơn!” Nàng kiêng chân, chỉ vào đám người ở phía tây nam.

Thần thức của Khương Ninh quét qua, thấy bên đường bày mấy cái xà đơn, có dựng một tầm biển [Khiêu chiến treo xà đơn 100 giây, 20 tệ một lần, khiêu chiến thành công thưởng 100 tệt]

Xung quanh có không ít người đứng xem, nam nữ đều có, trong số đó còn có mấy người quen như Mã Sự Thành, Thôi Vũ, Mạnh Quế đứng bên cạnh. Khương Ninh bước tới, Tiết Nguyên Đồng nắm tay Sở Sở, chạy chậm đuổi theo. Tiết Sở Sở vừa hút nước trái cây, vừa trầm tư suy nghĩ: “Khương Ninh sẽ không định chơi trò này chứ?”

“Đồng Đồng, mấy trò này toàn lừa đảo, chủ quây có ý đổ, người bình thường sẽ bị lừa tiền."

Tiết Nguyên Đồng nhìn bóng dáng cao ráo của Khương Ninh, trong đôi mắt xinh đẹp đều là vui sướng, như nhìn thầy con nhà mình.

“Nhưng hắn đâu phải người bình thường?”

Đôi mắt lạnh lùng của Tiết Sở Sở hiện lên vẻ bất đắc dĩ, làm hòa tan khí chất thanh nhã của nàng: “...Đổng Đồng bị mê hoặc rồi."

“Cứ xem đi.” Nàng bước đến trước quây hàng.

Có một người đàn ông trẻ tuổi hai tay đang năm xà đơn, treo lơ lửng, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hãn.

Tiếng nhạc từ các trò chơi ở xa xa, pha trộn lại với nhau cùng vang lên, còn có ánh đèn neon lấp lánh, chiều trên mặt đât, chiêu lên người đám đông đang đứng xem.

Ông chủ đang đếm: “5 giây, 5 giây!” Một lúc sau, lại hô: “10 giây!"

Tiếp tục đếm đến 20 giây, người thanh niên khiêu chiến lộ ra biểu tình giãy dụa, sau đó không còn sức lực rơi xuồng.

Ông chủ tươi cười rạng rỡ: “Tổng cộng 23 giây, tiếp theo, tiêp theo." Tiếp theo lại có một người đàn ông mặc áo ba lồ tới khiêu chiền, Mạnh Quế nói: “Người này trông khỏe nhỉ!" Kết quả, người này rơi xuống sau 60 giây. Thôi Vũ thắc mắc: “Có gì khó đâu, tôi kéo xà đơn được 5 cái, 100 giây dê như chơi?"

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng của một cô gái: “Ngươi giỏi thì lên đi?"

Thôi Vũ quay đầu nhìn, thấy một cô gái mặc váy ngăn, khuôn mặt hơi chanh chua, lại có chút kiêu ngạo. “Các ngươi là học sinh lớp 5 đúng không?” Thôi Vũ nhận ra Tào Côn và Mạnh Tử Vần đứng phía sau cô gái. Thang Tinh mặc váy ngắn: “Đúng, lớp 5."

Hôm nay ở phố Hồng Hưng tổ chức lễ hội chùa nhỏ, truyền bá rât xa, nơi này cách trường trung học số #4 không xa, tập trung không ít học sinh. Thôi Vũ chụp không ít bóng lưng của gái xinh ở trên đường, gửi vào nhóm, làm Quách Khôn Nam phần khích, hận không thể xuyên qua màn hình. Thôi Vũ không kiêng nể gì nhìn chằm chăm Thang Tỉnh: “Ngươi là ai?" Thang Tinh chỉ hận không thể móc mặt hãn, nhưng bên ngoài vân tỏ ra sùng bái: “Ngươi có thể kéo 5 cái xà đơn, chắc chăn có thể treo 100 giây nhỉ?"

Nghe được lời khen, cả người Thôi Vũ thoải mái: “100 giây thì tính gì, ta muốn treo bao lâu thì treo bây lâu.” Mã Sự Thành khuyên: “Không dễ đầu, đừng thử.”

Thang Tỉnh: “Ôi chao, cơ hội kiếm tiền mà bỏ qua thì tiếc quá.”

“Mã ca, không cần nói nữa, chờ ta kiểm được 100 tệ, mời mọi người chơi ném vòng.” Nói xong, Thôi Vũ nộp 20 tệ, tham gia khiêu chiên.

Khi ông chủ đếm đến 50 giây, vẻ mặt Thôi Vũ đau khổ, hắn năm chặt xà đơn, nâng người lên để điều chỉnh thăng bằng, nhưng lại kiệt sức rơi xuống.

Mất 20 tệ.

Thôi Vũ tìm Mạnh Quế, mắng chửi không ngừng.

Thang Tỉnh chế giễu: “Ổ, không được à?”

Thôi Vũ tức đến phát điên, không - hiểu sao cô gái này lại nhắm vào hẳn? Bị coi thường sao?

“Ngươi giỏi thì lên đi, nữ treo trên đó 80 giây là có tiền, sao không thử đi?” Thôi Vũ không chút khách khí.

Mã Sự Thành thì chú ý đến Khương _ Ninh, hẵn nhìn Tiết Nguyên Đồng, rồi lại nhìn về phía Tiết Sở Sở.

Phản ứng đầu tiên trong lòng là, “Đậu má thật xinh đẹp, còn muốn đẹp hơn cả Bạch Vũ Hạ!”

“Ninh ca, chơi không?”

Khương Ninh: “Không, 100 giây kiếm tiền quá chậm, hơn nữa tiền thưởng cũng không nhiều.”

Mà quan trọng nhất là treo trên xà đơn không đủ ngầu.

Nếu không có gì đặc biệt, Khương Ninh không muôn khiêu chiến.

Thôi Vũ bị nữ nhân thối Thang Tinh trào phúng, tâm trạng rất bực bội, nhưng không hiểu rõ đồi phương, tạm thời không thể phản kích, đành tạm lánh cùng với Mạnh Quế.

Kết quả phát hiện bọn Khương Ninh, Mạnh Quế lập tức hỏi thăm: “Tiết Sở Sở, bạn cùng bàn của ngươi đâu?” Trước đây khi trung tâm thương mại Blue Horse khai trương giai đoạn hai, bọn họ đã gặp nhau, Tiết Sở Sở có ân. tượng sâu với kiểu tóc của Mạnh Quế. Nàng không nhớ mặt Mạnh Quế, nhưng nhớ kiểu tóc của hắn.

“Mục Oánh ở nhà.” Nàng trả lời.

Lúc bọn họ nói chuyện, tiếng hô bên phía xà đơn ngày càng lớn, “80 giây, 80 giây!"

Không chỉ có ông chủ, mà những người khác cũng hò hét.
Bình Luận (0)
Comment