Chương 935: Như ý muốn (2)
Chương 935: Như ý muốn (2) Chương 935: Như ý muốn (2)
Tim Tiết Nguyên Đồng đập thình thịch, không ổn rối, không ổn chút nào!
Chỉ bằng một ánh mắt, hai mẹ con đã có thể truyền tải thông tin cho nhau, Tiết Nguyên Đồng đọc hiểu ý của mẹ. Mẹ đang trách nàng không hiểu chuyện.
Tiết Nguyên Đồng trong lúc nhất thời tiền thoái lưỡng nan, bỏ đùi gà xuông ư? Vậy chăng phải tỏ ra nàng ngu ngốc sao?
“Tự mình ăn đi, mẹ không vui."
“Làm sao bây giờ?"
Đúng lúc này, một ý tưởng lóe lên - trong đầu nàng. Nhanh tay, nàng gắp đùi gà và đặt vào trong bát Khương Ninh.
Trong lòng nhỏ máu, lại ra vẻ hào phóng: "Khương Ninh, cám ơn ngươi cho ta chơi máy tính, ngươi ăn đi!" Lúc này, Tiết Nguyên Đồng cảm nhận được ánh mắt đầy tình thương của mẹ.
Khương Ninh đã sớm nhận ra sự - "biển động ngầm" trên bàn ăn, hắn thụ sủng nhược kinh: "Vậy ta ăn nha?"
Tiết Nguyên Đồng miễn cưỡng cười cười: "Ấn đi, ăn đi! Đùi gà ngon lắm đấy!"
Sau đó, Khương Ninh ngon lành thưởng thức đùi gà ngay trước mặt nàng.
Có một cô gái nhỏ tham ăn nhìn chăm chăm ngươi, ăn cái gì cũng vui vẻ gấp bội.
Tiết Sở Sở gắp một miếng chuối tiêu tơ, tay nghề của dì Cổ vô cùng tôt, chuồi tiêu cắt thành từng miềếng nhỏ, bóng bấy, kết dính với nhau bởi những sợi tơ mỏng.
Nàng nếm thử, ngoài giòn trong mềm dẻo ngon miệng, khiến đũa trên tay nàng không thể ngừng tay. Chớp mắt, cô đã ăn hết mây miếng. Nhìn đùi gà của nàng "bay" mất, Tiết Nguyên Đồng vô cùng buổn bã, rưng rưng nước mắt chuyển hướng sang mục tiêu khác: chuối tiêu tơ, nhìn thấy Sở Sở đũa không ngừng, nàng hài lòng nói: “Sở Sở, món này ta cũng biết làm, ăn ngon lắm đấy."
Khương Ninh nói: "Ta xác nhận, nàng biết làm.”
Khóe miệng Tiết Nguyên Đồng cong lên, nở nụ cười rạng rỡ. Đúng là không uổng phí khi cho Khương Ninh ăn đùi gà, xem đi, cuối cùng hắn cũng biết đón ý nói hùa với nàng.
Tiết Sở Sở chỉ biết nấu món ăn gia đình, tỏ vẻ kinh ngạc: "Thật ư? Ta chưa từng thấy ngươi làm món này bao giờI"
Khương Ninh nói: “Nàng đã làm hai lần rối, nhưng môi lần mua chuốổi về, vừa bóc vỏ xong đã bị nàng ăn hết." Tiết Nguyên Đồng nghe vậy, tức giận đến muốn cắn hẳn: "...!"
Ngày 30 tháng ó, thứ Hai.
Lớp 10-8 yên tĩnh hơn hẳn so với thường ngày, không chỉ không có tiếng đọc lanh lảnh sáng sớm, ngay cả những chồng sách chất cao như núi, cũng biển mãt không thầy bóng dáng.
Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ được nghỉ hè, toàn bộ sách giáo khoa của mọi người đều mang về nhà.
Hơn nữa, đợi đến tháng 9 khai giảng, lớp 11 sẽ đổi phòng học, phòng học này, có lẽ cả đời sẽ không trở lại nữa. Nhưng mà phần lớn các bạn học không lo lắng nhiều như vậy. Họ chỉ nghĩ khi lên lớp 11 sẽ càng thêm thú vị hơn, có thể gặp được những bạn học mới, những đàn em khóa dưới. Và ừm, tiến thêm một bước gần hơn với cuộc sông đại học mơ ước.
Vương Long Long không quên ước mơ ban đầu, hắn ngổi bên cạnh Mã ca xem hãn chơi game.
Trước đây, vào mỗi kỳ thi, hai người họ thường đến lớp 1, hít thở không khí của những học sinh giỏi và chơi game một cách sảng khoái.
Hôm nay, Vương Long Long không nhắc đến chuyện đó.
Hắn lẵng lặng nhìn một lúc, nói: "Mã ca, bây giờ nhóm lớp 10 của chúng ta đã có hơn 200 thành viên rồi. " Mã Sự Thành: "Hiệu suất không tệ.” Vương Long Long tính toán: "Năm nay trường tuyển sinh thêm nhiều lớp 10, khổi của chúng ta có 12 lớp, lớp 10 mới sẽ có 25 lớp, hơn 1000 học sinh. Ta đoán chừng chờ đền khi khai giảng, số lượng thành viên trong nhóm sẽ ít nhất là 500."
Mã Sự Thành: "Ngươi xem mà làm, chụp vài tầm ảnh trường học, giới thiệu quán ăn ngon gần cổng trường, đừng để Nam ca dùng để tán gái. " Nói xong, hắn dụi dụi mắt, nghi ngờ nói: "Sao mí mắt trái của ta cứ giật liên tục thể?”
Vương Long Long chúc mừng: "Sắp có tin tốt đây Mã ca, mắt trái giật là có lộc. "
"Mắt phải của ta cũng giật."
Vương Long Long: "Phúc họa tương sinh, Mã ca hãy nắm bắt cơ hội. " Phía trước Du Văn khẽ cười khẩy, giọng điệu của học sinh xuất sắc đầy vẻ khinh miệt: "Kỳ thi cuối kỳ đổi với ngươi chăng khác gì thảm họal Chuẩn bị tận hưởng kỳ nghỉ hè thôi!"
Mã Sự Thành thần sắc cứng đờ.
Một bên gặp nạn, tám bên đến trợ giúp, Thôi Vũ nhìn không nổi, lên tiếng phản bác: "Ngươi giỏi lắm à? Sao tao không thầy thành tích ngươi tốt lên bao nhiêu?"
Du Văn liếc mắt một cái, cười khẩy đầy kiêu ngạo, như thể đang chê giêu cuộc đời, chế giêu con người.
"Ta không giỏi hơn ngươi à?" Nàng dùng bổn chữ, kết hợp với nụ cười kỳ lạ, truyền tải hoàn toàn sự mỉa mai xen lân tự mãn.
“Giỏi hơn ta?" Thôi Vũ bật cười lớn, "Ngươi có thể giỏi hơn ta ư? Lần này ta sẽ dẫm nát ngươi dưới chân!"
Bạn tốt Mạnh Quế bên cạnh, tiến lên một bước, ưỡn ngực ngầng cao đầu, hất mái tóc dài tung bay đầy khí thể. Du Văn không kiểm được lùi lại, bước lùi này đã khiển nàng mất đi khí thể. Thôi Vũ khinh thường: "Trước kia ẩn giầu thực lực, thật sự cho răng ta không bằng ngươi?”
Du Văn tính cách nóng nảy chịu không nổi, kêu la: "Không phục thì thi đi!"
Thôi Vũ: "Ngươi không xứng!"
Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi ban 8, chỉ để lại một bóng lưng.
Du Văn hận không thể bóp chết Thôi Vũ, nàng dậm chân tức giận đi ra ngoài tìm Đồng Thanh Phong. Buổi sáng, giờ thi môn Ngữ văn.
Cao Hà Suất cầm theo đề thi, tiến đến phòng thi cuối cùng.
Các phòng thi ở trường THPT số 4 được phân chia theo thành tích, những học sinh ngối trong phòng thi này đều là những "thiên tài" từ các lớp khác nhau.