Chương 949: Khách mời (2)
Chương 949: Khách mời (2) Chương 949: Khách mời (2)
Quách Nhiễm cười rộ lên rất xinh đẹp: “Ứm, bạn cùng phòng đại học của ta mở một lớp học thêm ở thành phố Nam, ta định đi làm thêm trước, kiếm chút tiền."
Đôi giày trắng của nàng giẫm trên con đường đá cuội trong vườn hoa, bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều, từng cử động trở nên vui vẻ, nàng hái một chiếc lá đẹp, đặt lên mũi ngửi. Giờ phút này Quách Nhiễm hoàn toàn không giống một giáo viên, giống như một học sinh ngây thơ hồn nhiên.
Đi qua ao nước trong hoa viên, nước ao trong veo, những chiếc lá sen trôi nổi, cá vàng bơi lội, giữa ao là một ngọn núi giả sinh động như thật, cao ba bốn mét, từ sườn núi xuất hiện một dòng suối phun ra những giọt nước trắng xóa.
Quách Nhiễm vừa tốt nghiệp một năm, lương giáo viên trẻ thấp, dù tiết kiệm nhưng một năm qua cũng chỉ dành dụm được hai vạn đồng.
Hiện tại kỳ nghỉ hè giúp dạy thêm, Ít nhất cũng kiểm được năm ngàn đồng.
“Đi làm một tháng, sau đó đi Vân Châu chơi, nghe nói mùa hè ở đó mát mẻ." Quách Nhiêm lên kể hoạch cho kỳ nghỉ hè.
Nói xong, nàng lại hỏi: “Còn ngươi thì sao?”
“Giống như vậy, đi đây đó.” Khương Ninh đáp.
“Ngươi sẽ đi Vân Châu à?” Nàng bất ngờ hỏi.
Hỏi xong, Quách Nhiễm lại cảm thấy không nên hỏi.
Khương Ninh: “Xem tình hình đã, có thể đi, có thể không đi." “Nói như không nói." Quách Nhiễm châm chọc.
Hai người cười cười nói nói, người ngoài nhìn vào không giống giáo viên và học sinh, ngược lại như hai người bạn tồt.
Cách đó không xa có một cái trường đình, ghê dài bằng gô, Thang Tỉnh ngồi đó.
Vô tình gặp hai người bọn họ, nàng nói với Mạnh Tử Vân bên cạnh: “Nhìn thấy không, cô giáo hổ ly tỉnh." Trong lời nói của nàng tràn ngập ghen ghét và khinh thường, ai bảo Quách Nhiêm đã phá hỏng kể hoạch của nàng.
Mạnh Tử Vân nhìn bóng lưng xinh đẹp của Quách Nhiêm, không nói lời nào.
Từ sau khi lên cấp ba, Mạnh Tử Vân ngày càng không thích tranh giành, phong thái đại tỷ trước kia hoàn toàn thay đổi.
Thang Tỉnh có tính cách cực đoan, thù dai, thường ngày người khác không chọc vào nàng, nhìn khi thấy chuyện không thuận mắt, nàng sẽ chủ động gây sự, huống chỉ Quách Nhiễm đã chọc giận nàng.
Thang Tinh không kính trọng giáo viên, nàng quyết định khiến Quách Nhiễm phải hối hận.
Nàng nhìn một lúc, nói: “Đó không phải Khương Ninh lớp 8 sao, bọn họ cặp với nhau rồi à?”
Mạnh Tử Vân chớp mắt, nàng vẫn biết Khương Ninh, đại hội thể thao của trường đã phá ba kỷ lục, thành tích cũng thuộc top ba của khối, rất xuất sắc.
Thang Tinh nhớ lại tin đồn đã nghe được, nàng suy nghĩ một chút, nảy ra một ý tưởng.
Không phải Quách Nhiễm đã phá hỏng kế hoạch của ta sao? Bây giờ ta sẽ khiến ngươi gặp xui xẻo!”
Sau khi hạ quyết tâm, Thang Tỉnh lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp một tấm ảnh.
Đối với nàng mà nói, chỉ cần một tấm ảnh mở đầu, nội dung thì có thể bịa đặt, đăng lên diên đàn tung tin đổn, chắc chắn sẽ khiến Quách Nhiễm phải hối hận!
Điện thoại năm 2014 vẫn chưa bắt đầu cuộc chiến về chất lượng chụp ảnh, chất lượng máy ảnh rất bình thường, đa số chỉ có hơn mười triệu điểm ảnh, hơn nữa khả năng tối ưu rất kém, thua xa so với năm mươi triệu hay hàng tỷ điểm ảnh của các đời sau.
Điện thoại của Thang Tỉnh không phải là máy cao cấp, để chụp rõ hơn, nàng nhấc chân đuổi theo Khương Ninh và Quách Nhiễm.
Chạy một mạch đến gần ao nước núi giả, nàng mới thấy rõ hơn.
Cuối cùng cũng rõ ràng, nàng nhắm ngay ống kính vào hai người, chuẩn bị chụp ảnh, nhưng khi nhấn nút, màn hình lại không nhạy, cho dù nàng có bấm thế nào, nút chụp cũng không hoạt động.
Đúng lúc quan trọng, điện thoại lại hỏng, Thang Tỉnh tức giận đến mức đập đập điện thoại, nàng không hề dùng nhiều lực, nhưng lại vô tình làm điện thoại bay ra ngoài.
Nhìn thấy điện thoại bay về phía áo nước, Thang Tinh bị dọa gần chết, điện thoại của nàng mới mua được nửa năm, tốn hơn một ngàn tệ! Nàng dậm chân một cái, cố gắng bắt lấy điện thoại, nhưng lại quên mất tình trạng dưới chân, ngã sấp xuống hổ.
“Bùm” một tiếng, nước bắn tung tóe, lá sen bị dính nước, cá vàng hoảng sợ né tránh.
Mạnh Tử Vân ở trường đình bị dọa một phen, lập tức chạy đến, thây - Thang Tinh đang chật vật nắm úp sấp trong nước.
Mạnh Tử Vần vội vàng kêu lên: “Mau cứu người, mau cứu người!"
Phía trước.
Sắc mặt Khương Ninh vẫn bình thản trò chuyện với Quách Nhiềm, nhưng thần thức của hắn bao phủ ao nước núi giả.
Đối với một người phụ nữ như Thang Tỉnh, luôn sử dụng âm mưu thủ đoạn sau lưng, hăn sẽ không có bao nhiêu thương hại, nên đã ra tay trừng phạt nhẹ. Đối với học sinh mà nói, tổn thất một chiấc điện thoại cũng là một trừng phạt không nhỏ.
Ngoài ra, hắn còn đặt một ấn ký linh thức lên người Thang Tỉnh.
Thỉnh thoảng ra tay dạy dỗ người khác, cảm giác cũng khá thú vị.
Buổi tối 7 giờ.
Nhà hàng Bách Hương cách cổng trường trung học số 4 khoảng 800 mét.
Tầng hai, phòng tiệc trang nhã sang trọng.
Trước bàn tròn lớn, Tiết Nguyên Đồng ngổi nghiêm chỉnh, bên trái nàng là Bạch Vũ Hạ, bên phải là Khương Ninh. So với sự bình tĩnh ung dung của hai người, nàng ngừng thở, không dám động đậy, sợ rắng mình không xứng với một nơi cao sang như thế này. Trong lòng Tiết Nguyên Đồng liên tục suy nghĩ: “Tất cả đều là thảm, lát nữa lỡ làm bẩn thì làm sao bây giờ?” “Bàn lớn như vậy, lát nữa mang thức ăn lên, đồ ăn ngon cách ta quá xa làm sao bây giờ?”
“Nhà hàng trên tivi, trước khi bọn họ án cơm, nhân viên phục vụ sẽ mang một phần nước rửa tay lên, lỡ ta không phân biệt được, tưởng nước rửa tay là canh rồi uống thì làm sao bây giờ?"