Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 962 - Chương 962: Trò Chơi Đêm

Chương 962: Trò chơi đêm Chương 962: Trò chơi đêm Chương 962: Trò chơi đêm

Một tháng sau, trong trận đấu xếp hạng, Yasuo cùng đội đánh rất khá, trận đó thắng dễ dàng, đối phương gửi lời mời kết bạn, Thương Thải Vi lập tức đồng ý.

Bọn họ cùng chơi đôi một thời gian, thắng nhiều thua ít, bầu không khí vui vẻ, Thương Thải Ví tưởng rằng nàng đã tìm được một người bạn đồng hành trên con đường thăng cấp. Cho đến một lần đối phương đề nghị mượn tài khoản, Thương Thải Vị không suy nghĩ nhiều mà đồng ý. Sau đó, những gì nàng tích góp trong tài khoản bị đổi phương phá sạch. Sau khi sự việc xảy ra, đối phương thú nhận, hắn chính là Yasuo tháng trước... lần này là để trả thù lần trước.

Sau bài học đó, Thương Thải Vi rút kinh nghiệm xương máu, để không dẫm vào vết xe đổ, nàng tạo riêng một tài liệu, tập hợp tất cả những người nàng đã đắc tội.

Lần này Thương Thải Vi tìm kiếm, ban đầu chỉ là tính cần thận, nhưng lại phát hiện ra tên [Ninh Ninh trộm rừng] .

Bên cạnh ghi chú là: “Riven thích trộm rừng, luôn trộm rừng, một trận nhắm vào cá nhỏ của ta, giết ba mạng của ta, còn quay về thành trước mặt ta, trả thù không thành, tức chết đi được!"

Thương Thải Vi mở to hai mắt, ghi chú rõ ràng khiền nàng nhớ lại trận đầu kia.

Nàng và Tiết Nguyên Đồng đã từng giao thủI

Thương Thải Vi khó mà tin nổi, thực sự có thù sao, phải làm sao bây giờ? Khi Thương Thải Vi đang suy nghĩ, Tiêt Nguyên Đồng di chuyển chuột, nhấp vào không gian QQ của Thương Thải Vi, không thể truy cập.

Tiết Nguyên Đồng không cảm thấy có gì kỳ quái, không thể nhìn thì không nhìn.

Thương Thải Vi rối rắm không thôi, thứ nhất là nàng có thù với Tiết Nguyên Đồng, thứ hai là nàng lại giúp mình, nên làm thể nào đây?

Các nàng đã nói là sẽ cùng chơi game. Thương Thải Ví suy nghĩ một chút, bỏ qua acc lớn, quyết định dùng acc nhỏ, nàng hành tấu giang hồ, sau khi trải qua giáo huần, nàng hiểu rõ nguyên tắc chuẩn bị nhiều acc nhỏ.

“Tài khoản kim cương của ta cho người khác mượn rối, chỉ còn tài khoản vàng thôi, có lẽ không đánh xếp hạng được."

Tiết Nguyên Đồng: “Không sao, ta có tài khoản vàng." Thương Thải Vi: “Được rồi."

Thắng liên tiếp mấy trận, Thương Thải Vi đặt câu hỏi: “Ngươi có tài khoản vương giả, sao lại chơi tài khoản vàng?”

Tiết Nguyên Đồng: “Tài khoản Khương Ninh cho ta, hắn cho gì ta chơi đó."

Thương Thải Vi: “Vừa xem lịch sử tài khoản của ngươi, hình như trước đây có người khác chơi, sau đó ngươi tiếp quản, thành tích khiển người ta nghỉ ngờ ngươi là người cày thuê."

Tiết Nguyên Đồng được khen rất vui vẻ: “Hi hi, chứng tỏ ta chơi giỏi mà!” Các nàng chuẩn bị tiếp tục nói về việc cày thuê, Khương Ninh nhướng mày, tham gia cuộc trò chuyện.

“Đồng Đồng, để ta chụp cho ngươi một bức ảnh nhé.” Khương Ninh giơ điện thoại, ngăn cản hai người tiếp tục nói chuyện.

Tiết Nguyên Đồng quay lưng lại, ngượng ngùng che khuôn mặt nhỏ nhãn, “Không chụp không chụp." “Chụp một bức đi.” Khương Ninh nói, hắn chợt nhận ra, trong khoảng thời gian bên nhau, bọn họ dường như chưa từng chụp ảnh.

Trước đây Khương Ninh rất tiếc, nhiều người thời niên thiểu chỉ xuât hiện trong ký ức, không có một bức ảnh nào để lại.

Tiết Nguyên Đồng càng không vui, nàng luôn cảm thây bị chụp ảnh rât xâu hồ, sợ Khương Ninh nhìn chăm chăm vào ảnh của nàng, như vậy nàng chắc chăn sẽ xâu hổ.

Khương Ninh khuyên vài câu, Tiết Nguyên Đồng vân không muốn. Nàng cảm thấy từ chối Khương Ninh không tôt lắm, để nghị: “Ngươi gọi Sở Sở tới, ta sẽ chụp cùng nàng." Khương Ninh: “Chuyện gì cũng gọi nàng à?”

Hắn nghĩ một lúc, nói: “Tối nay mời ngươi vào thành phổ ăn thịt nướng, thoải mái gọi món."

Tiết Nguyên Đồng vui mừng, bỏ tay đang che mặt xuống, vui vẻ hỏi: “Thật không?”

Nhân cơ hội này, Khương Ninh nhấn nút chụp, ghi lại khoảnh khắc này. Khương Ninh nhìn thoáng qua bức ảnh, Tiết Nguyên Đồng cười tươi, trông rât xinh đẹp.

Hắn làm như không có việc gì đặt điện thoại xuống: “Thật, ngươi ăn nhiều đổ ăn vặt quá, tổi nay chúng ta mới đi nhé." Tiết Nguyên Đồng: “Được, được!" Nàng không chơi game nữa, ra ngoài tìm Sở Sở, dân về nhà.

Tiết Sở Sở uyển chuyển nói: “Tối nay ta không đi đầu."

Tiết Nguyên Đồng: “Ngươi không thích sao?”

Tiết Sở Sở tất nhiên thích, buổi tối mùa hè ăn thịt nướng, uông nước ngọt, ai mà không thích?

Đó là điều nàng mơ ước, chỉ là thịt nướng không rẻ, vả lại không có bạn bè đi cùng, nàng đã lâu lãm rổi không đi.

Tiết Nguyên Đồng nói vài câu, quyết định chuyện này: “Chín giờ tổi xuât phát nhé!”

Sở Sở ở bên cạnh nhìn Đồng Đồng, chợt nhớ lại trước kia, Đồng Đồng hoàn toàn không dám ra ngoài vào buổi tối, bây giờ lại dám vào thành phố ăn tối.

Không thể không nói, biến hóa rất lớn.

Nghĩ đến điều này, nàng không thể không liếc mắt nhìn Khương Ninh đang ngồi trên ghế sô pha, có lẽ vì hắn ở đây, nên Đồng Đồng mới dám làm như vậy.

Tiết Sở Sở do dự một hổi, thịt nướng thực sự rất hấp dẫn, có lẽ vì bản tính lo lắng bẩm sinh, đối với mỗi một chuyện tốt đẹp, nàng luôn có cảm giác bi kịch.

Tiết Sở Sở hiếm khi ra ngoài vào buổi tối, nàng biết mình có diện mạo xinh đẹp, cố gắng tránh xa những điều nguy hiểm.

Trước đây sống ở trung tâm thành phố, buổi tối nàng ra ngoài đi mua nhang muỗi, chỉ đi qua con hẻm nhỏ, đã bị người ta theo đuôi, may mà lúc đó nàng bình tĩnh lẫy điện thoại ra, giả vờ gọi điện, mới làm đổi phương sợ mà chạy đi.

“Chín giờ có muộn quá không, ta lo lăng..." Nàng nói ra suy nghĩ của mình.

Khương Ninh cầm chuỗi hạt, ngồi vững không động, bình tĩnh nói: “Không sao, có ta ở đây."

Tiết Sở Sở bị khí chất của hắn làm cho sững sờ.
Bình Luận (0)
Comment