Chương 965: Ba quyển hai cước
Chương 965: Ba quyển hai cước Chương 965: Ba quyển hai cước
Trình ca mặt vuông muốn thử con đường mới, thế nhưng bên cạnh không có ai, phải tự mình làm, nay tìm được mấy anh em.
Tiểu Vương cảm thấy có lý, hắn tưởng tượng: “Trình ca nói vậy, ta hiểu rồi, đến lúc đó chúng ta đánh một lần đổi một chô, đúng không?”
Trình ca khen ngợi: “Không tổi, đầu óc ngươi cũng được đấy, không hổ là người bán rượu giả!"
Giải quyết được Tiểu Vương, hắn lại nhìn về phía một người đàn ông tóc vàng và một người đàn ông âm trầm khác, hai người này cả ngày ăn bám gia đình, chạy xe máy lung tung, trong tay ngay cả tiển ăn bát mì cũng không có.
Vừa nghe có cách kiếm tiền, đồng ý ngay lập tức.
Giải quyết xong con đường kiếm tiền, tâm trạng của mấy người rất tốt, chỉ thấy tương lai sáng sủa, nâng chai bia uống tới tấp, cảnh tượng ồn ào náo nhiệt.
“Các ngươi cũng thật là, ở Vũ Châu lăn lộn lâu như vậy, cũng không tìm một em gái nào đến cho Trình ca nhìn một cái!" Trình ca mặt vuông không vui, người no rượu ấm, bắt đầu nghĩ đến phụ nữ.
Trình ca mặt vuông liếc mắt nhìn sang bên kia, thấy một nam hai nữ đang ăn thịt nướng, mẹ nó, cô gái đó thật xinh đẹp!
Tóc vàng khó chịu nói: “Mẹ nó, đừng nhắc nữa, lần trước kiếm được một em gái, bị cha mẹ nàng phát hiện rồi!"
Trình ca hứng thú: “Làm được chưa?” Trình ca nhớ lại trước đây đi học lăn lộn cũng không tệ, phá vài nàng, trong đó có cả nữ sinh ngoan ngoãn, sau này đi làm khó hơn nhiều, không có tiền, phụ nữ không thèm để ý đến hãn.
Tóc vàng lập tức lộ ra vẻ mặt bỉ ổi, mây người ngổi trong quán nướng nói chuyện về phụ nữ.
Những từ ngữ thô tục truyền ra mà không chút ngại ngùng.
Lâm Tử Đạt nghe rất rõ ràng, ổn ào khiên bọn họ không thể tiếp tục trò chuyện, âm thanh hoàn toàn bị át đi. Tính cách Vệ Tử San thẳng thắn, trong lòng khó chịu, lập tức đứng dậy, nói lớn: “Các ngươi nói chuyện nhỏ tiếng một chút!”
Lời vừa nói ra, quán thịt nướng yên. tĩnh hai giây, mây bàn khách nhìn về phía này, mùa hè trời nóng, lòng người bực bội, gây sự đánh nhau trong quán thịt nướng, không phải chưa từng xảy ra.
Vẻ mặt Tiết Sở Sở lo lắng, thịt nướng ăn rất ngon, nàng chỉ muốn yên tĩnh ăn đổ nướng, không muốn xảy ra sự cố.
Trình ca mặt vuông thấy Vệ Tử San trang điểm đậm, lại nhìn ba người đàn ông ngồi ở bàn của nàng, ăn mặc chỉnh tể nhưng bên trong như cầm thú, lập tức nhổ nước bọt xuống đất: “Lão tử ăn đồ nướng liên quan gì đến ngươi?"
“Không phục hả, không phục thì đừng ăn nữa, cút về nhà mà ăn!”
Lời hắn vừa dứt, ba người ngồi cùng bàn cười rộ lên, trên khuôn mặt ngăm đen của Tiểu Vương lộ ra vẻ không kiên nhẫn, hắn đẩy chân ra, nắm chặt chai bia trong tay, ánhìn chằm chằm, rất có tư thế một lời không hợp sẽ đánh nhau ngay lập tức.
Bọn họ bình thường đánh nhau không ít, làm cho đối phương bị thương cũng không phải chuyện lớn. Vệ Tử San còn muốn mắng tiếp, nam sinh đẹp trai mặc đổ hàng hiệu cao cấp, Viên Lâm ngăn lại: “Tử San, thôi đi."
Hắn kéo Tử San ngồi trở lại ghế, lần này đến Vũ Châu chơi, hắn dân Tử San đến, nhất định phải đưa nàng về nhà an toàn không sứt mẻ.
Nhìn thấy tư thế này, anh Trình khinh thường nói: “Mẹ nó cái đổ chơi gì, ăn thịt nướng thôi mà, tưởng mình quan trọng như lằm à, sao không nhìn lại mình?”
Tiểu Vương cười ha ha: “Không chừng bọn họ chưa bao giờ ăn ở quán nướng này!"
Mấy người tuỳ tiện chế giễu.
Sau khi Vệ Tử San ngồi xuống, nghe những lời này, lửa giận bùng lên, tức đến đau phổi, suýt nữa muốn xông lên tát đối phương một cái.
Lâm Tử Đạt nhìn về phía bàn đó một lúc, chú ý đến chai bia của thanh niên mặt tròn, còn có thanh niên âm trầm khác, trong lòng không khỏi cẩn thận hơn.
Viên Lâm nói: “Thôi bỏ đi, cường long không áp địa đấu xà."
Trái lại, Trang Kiếm Huy cười trêu chọc: “Tử San, ngươi ở nước ngoài lâu vậy, tính tình vẫn nóng nảy quá!” “Ngược lại Viên Lâm ngươi, so với trước đây kiểm chê hơn nhiều." Trang Kiếm Huy còn có tâm trạng trêu chọc, dáng vẻ ung dung, rõ ràng không để bụng đám người đó.
Vệ Tử San tức giận nói: “Nếu ở nước ngoài, ta đã gọi người xử lý bọn họ ƠI”
Viên Lâm thẳng thắn: “Hiện tại không phải đang ở Vũ Châu sao?” “Kiếm Huy, ngươi cũng thật là, ở Vũ Châu một năm rồi, không có chút quan hệ nào sao?” Vệ Tử San nhớ rõ, trước kia ở Thân Thành, bên người Kiểm Huy có rât nhiều bạn bè.
Đối với mấy tên côn đồ này, sớm đã dạy dô chúng rối.
Trang Kiếm Huy: “Chúng ta đến đây là để khiêm tổn, không phải để gây sự."
Bên kia lại vang lên giọng nói: “Các ngươi nhìn cô gái kia ăn mặc, một đầu tóc trăng, nhìn không giồng hàng tốt, không biết trên giường có mùi vị gì."
Khóe miệng Trình ca hơi nghiêng, khuôn mặt vặn vẹo, tưởng tượng. Vệ Tử San “đùng' một cái, nổi giận. Viên Lâm nghe thấy lời này, sự rộng lượng ban nãy biến mất, bàn tay trên bàn nằm thành quyển, lời của đổi phương quá khó nghe.
Hắn lạnh giọng, mặt không biểu cảm: “Kiểm Huy, Tử Đạt, có thể đánh được không?”
Sắc mặt Trang Kiếm Huy cũng khó coi, nói thăng: “Có thể đánh, nhưng ta nói thật, mạng của bọn họ không quý bằng chúng ta."
Ý của hắn là, đối phương chỉ là đám cặn bã dưới đáy xã hội, cả đời chịu khổ.
Còn bọn họ lại có tương lai rộng mở. Lê Thi thấy cảm xúc của Vệ Tử San không đúng, nói: “Nếu đánh nhau, có thể gọi Khương Ninh thử."
“Hắn có thể chất rất tốt, có thể giúp chúng ta."
Lâm Tử Đạt nhìn về phía Khương Ninh bên kia, “Đừng gọi thì hơn."
Tố chất thân thể Khương Ninh rất tốt, nhưng quan hệ của bọn họ không tới mức đó, người ta chưa chắc đã muốn giúp.