Chương 971: Diệt! (3)
Chương 971: Diệt! (3) Chương 971: Diệt! (3)
Trình ca, ta vẫn nói câu đó, ngươi muốn làm gì ta đều đồng hành đến cùng." Bộ mặt Tiểu Vương vặn vẹo, bị thù hận cắn nuốt.
Người đàn ông âm trầm không nói một lời, hăn một thân một mình, làm việc không quan tâm hậu quả, từ lúc dám động đến xiên sắt, đã biết tính cách của hắn.
Trước kia, khi còn học cấp hai, hắn từng đâm mù mắt người khác, gia đình phải bổi thường không ít tiền. Còn tóc vàng, hắn nói: “Trình ca, chúng ta mua chút bột vôi, đánh lén thử xem, hắn giỏi đánh nhau đến mấy cũng vô dụng, đến lúc đó trùm bao tải, móc mắt hắn ra, rồi thiến hẳn."
Lời nói của hắn cực kỳ tàn nhẫn, không hề có chút nhân tính.
Trình ca mặt vuông thần sắc thay đổi, hắn lại nghĩ đến cô gái ở quán thịt nướng, làm cho người ta kinh tâm động phách, khuôn mặt và dáng người kia, cả đời này hắn không thể chạm tới.
Hắn quyết định: “Trước tiên không động vào tên kia, chúng ta làm người phụ nữ kia trước, Tiểu Vương, ngươi đi dò la, nàng có lẽ là học sinh, ngươi thăm dò thời gian tan học của nàng." Tiểu Vương: “Được, ta sẽ hỏi thăm một chút."
“Chuyện thành công, ta sẽ đụng vào nàng trước." Trình ca không thay đổi sắc mặt phun ra một câu.
Mấy người ngẩn ra.
“Các ngươi có muốn hay không? Cùng nhau?” Trình ca lại nói một câu. Tiểu Vương: “Ta muốn, nhưng sau đó nàng có dám nói ra không?”
Trình ca lạnh lùng nói: “Đến lúc đó chụp ảnh, quay video, nàng dám nói sao?”
Vừa nghĩ đến việc dùng video để uy hiếp, về sau có thể tùy ý đe dọa cô gái xinh đẹp đó, Trình ca cảm thầy cổ họng khô khốc, ngay cả vết thương cũng không đau như trước.
Đợi đến lúc chơi chán rồi, lại ép nàng kiềm tiến, đẹp như vậy, chắc chăn có nhiều người sẵn lòng tìm đền, không phải kiểm được nhiều hơn bán hàng ở nông thôn sao?
Đến lúc đó, hắn lại bắt tên hôm nay đã đánh bọn họ, để hắn chứng kiên tận mắt.
Đúng rồi, còn có cô gái kia... Vẻ mặt Trình ca cực kỳ tàn nhân.
Mấy người bàn bạc chỉ tiết, dưới sự dân dắt của cảm xúc cực đoan, bọn họ hoàn toàn mất đi nhân tính, chỉ còn lại dục vọng của dã thú. “Tiểu Vương, sáng mai ngươi đi thăm dò, ta đi lầy bột vôi.” Trình ca quyết định.
Mà đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn, cánh cửa gô dày nặng ầm ầm nổ tung.
Tiểu Vương mặt đen bị mảnh gỗ vỡ đập trúng, đau đền mức kêu lên thẳm thiết.
Trình ca nhìn về phía cửa, tiện tay nhặt lấy con dao ngắn cạnh cửa sổ, giận dữ hét lên: “Ai?”
Sau đó hắn nhìn thấy, trong khung cửa vỡ nát, đứng sừng sững một bóng đen toàn thân mặc đồ đen, khuôn mặt ấn dưới chiếc mũ rộng vành. Bóng đen không một tiếng động, trong lòng Trình ca run lên, hắn cảm giác người đó vô cùng quỷ dị, không giống con người. Một giây sau, bóng đen giơ tay lên, cầm một vật hình trụ hắt một lượng lớn chất lỏng vào, bốn người không kịp né tránh, bị dội đầy người.
Đầu mũi Trình ca ngửi thấy mùi gay mũi, hăn chợt hiểu: “Xăng!”
Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy, là một tờ giầy hình chữ nhật ánh vàng rực rỡ, tờ giầy tự nhiên bốc cháy, chưa kịp rơi xuồng đất đã cháy một nửa, lập tức đốt cháy mọi thứ trong phòng.
Cùng lúc đó.
Xe đạp leo núi dừng trước cửa tiệm game, Khương Ninh nhân phanh xe, nụ cười ôn hòa: “Đồng Đồng, đi, dân ngươi đi chơi máy chơi game."
Đêm hè, ánh đèn neon lấp lánh, soi sáng những phổ lớn ngõ nhỏ của thành phố Vũ Châu.
So với sự náo nhiệt của khu phố ẩm thực, con phố trải rộng nơi ăn chơi này lại yên tĩnh hơn rất nhiều, không còn thoang thoảng mùi thơm của thức ăn trong không khí.
Tiết Nguyên Đồng ngồi sau xe đạp leo núi, nhìn về phía những quán điện tử rực rỡ ánh đèn bên đường, lòng nàng chùng xuống, cảm giác nơi đó như ẩn chứa những vật xấu tội ác tày trời. Nàng hơi do dự, dù sao lớn đến từng này tuổi, nàng chưa bao giờ đến những nơi như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, mọi người xung quanh đều cảnh báo nàng các quán điện tử không phải là nơi tốt đẹp, chỉ khiến con người ta sa đọa, nghiện ngập, học hành sa sút, vạn kiếp bất phục.
Nơi đó như hung thú dữ tợn, yêu ma quỷ quái, không thể đụng vào, ở đó có những kẻ lưu manh đạo đức vô cùng đổi trụy, con gái đến đó rất nguy hiểm.
Vô số ý nghĩ hỗn độn đan xen trong tâm trí nàng.
Nhưng vẫn có một ý nghĩ khác không ngừng cám dồ nàng, “Nhìn xem đi, chỉ xem một lần thôi, có Khương Ninh ở đây thì không nguy hiểm đầu!"
Tiết Nguyên Đồng nắm chặt góc áo Khương Ninh, trong lòng rồi rắm. Khương Ninh thần thức khẽ động, nhận ra nàng rồi rằm, "Muôn đi nhưng lại sợ."
Hắn không đợi nàng trả lời, dứt khoát đi thằng đến cửa quán điện tử.
Tiết Sở Sở không nói gì, nàng cũng dừng xe điện, chỉ im lặng theo hắn. Tối nay nàng chỉ là khách, tùy ý hắn sắp xếp, phần lớn thời gian, Tiết Sở Sở không có chủ kiển gì.
Bên ngoài quán điện tử, có dựng một kiên trúc giỗng như mái hiên, bên dưới bày mầy bàn bida, vài nam sinh trông như học sinh đang chơi đền quên cả trời đất.
Họ nhìn thấy ba người, đặc biệt là Tiết Sở Sở ngoại hình xinh đẹp, ánh mắt đấu dán chặt vào.
Có một nam sỉnh vì đùa giỡn, vận dụng kỹ thuật đánh bóng lưng, nhưng tiêc là kỹ thuật quá tệ. Khương Ninh dẫn Đồng Đồng đi qua bàn bi-a, bước vào sảnh chính, bà chủ quầy đang xem tivi.
"Game coin bán thế nào?" Khương Ninh hỏi.
"Bốn xu một đồng," bà chủ quán nói, "Lên mạng ba đồng một giờ. " Cũng khá rẻ... Khương Ninh đưa hai đồng, đối lầy 8 xu game.