Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 977 - Chương 977: Hàng Xóm Hãm (3)

Chương 977: Hàng xóm hãm (3) Chương 977: Hàng xóm hãm (3) Chương 977: Hàng xóm hãm (3)

Có bà nội để dựa vào, Đông Đông chỉ vào Tiết Nguyên Đồng, hét đến muốn vỡ phổi: “Con muốn chơi máy tính bảng, con muốn chơi máy tính bảng!"

Tiết Nguyên Đồng phớt lờ nó.

Đông Đông không thấy có phản ứng gì, lập tức hú lên, lăn lộn trên mặt đất.

Chú Trương ở gần đó nhìn thấy, chú ta nghĩ răng có gì đó hay ho để xem, chú ta biết rằng với tính cách của Khương Ninh, hắn chắc chắn sẽ đánh nhau với Đông Đông. Lần này phải ở lại hóng, không đi dắt chó nữa. "Tiểu Tiết, không phải chỉ là một cái máy tính bảng thôi sao? Tại sao không cho Đông Đông chơi? Nó làm sao có thể cản trở ai?" Bà béo trách móc.

Nuôi dạy được một đứa cháu trai như vậy, thì biết luôn cái phẩm đức của bà ta như nào rồi.

Tiết Nguyên Đồng không đưa cho, năm ngoái Đông Đông đang chơi với chiếc điện thoại di động Nokia của mẹ, lúc đó mẹ đưa cho nó, nhưng khi lây lại, thì thây thiểu mât mây chục tệ.

Tiết Nguyên Đồng cảm thấy rất có lỗi với mẹ mình.

Với những bài học đã rút ra, làm sao nàng có thể mắc lại sai lầm tương tự. Thấy Tiết Nguyên Đồng từ chối, bà béo tiếp tục măng mỏ, nước bọt bắn tung tóe, Khương Ninh tạo ra một tầm chắn, bật ngược trở lại.

Hắn không thể chịu nổi cách cư xử của bà già này, bình tĩnh nói: "Đây là máy tính bảng của cháu."

Bà béo nghẹn ngào nói: "Ngươi là aie" Chú Trương giải thích: “Là người thuê

nhà của cháu Tiết."

Bà béo khi nghe tin đây là người thuê

nhà, bà càng tự tin hơn: “Đưa máy

tính bảng cho cháu trai ta chơi, ta sẽ

bảo với tiểu Tiết để nhờ nó giảm tiền

thuê nhà cho ngươi."

Tiết Sở Sở và Tiết Nguyên Đồng bị sốc

trước sự vô liêm sỉ của bà ta.

Khương Ninh xua tay, khách khí nói:

“Bảo cháu trai của bà tránh xa ra, nó

sẽ quây rầy ta chơi game."

Bà béo nghe vậy liền chỉ vào mũi

Khương Ninh, giọng điệu gay gát nói: Nói nắng kiểu gì đầy:

Đông Đông hú lên: “Cháu muốn chơi

máy tính bảng, cháu muốn chơi máy

tính bảng!”

Chú Trương thấy hai bên cãi nhau,

bật cười, châm thêm dấu vào lửa: "Không phải chỉ là một cái máy tính bảng thôi sao? Sao không để Đông Đông chơi? Các cháu rộng lượng một chút đi. "

Chú ta vỗ vỗ vai Đông Đông, "Tiểu Đông, đừng khóc, chú cho cháu điện thoại di động để chơi!"

Chú Trương lấy điện thoại di động Samsung của mình ra và đặt vào tay Đông Đông.

Ai có thể ngờ rằng Tiểu Đông đã cầm lây điện thoại, đập xuống đất và hét lên: "Ta muốn chiếc máy tính bảng đói"

Lực ném này thực sự rất mạnh, điện thoại di động Samsung nảy hai lần trên mặt đất, và màn hình hướng lên trên, vỡ tan thành một đông hôn độn.

Mọi người có mặt đều chứng kiến toàn bộ. Tiết Sở Sở che miệng cười, Tiết Nguyên Đồng nhìn chú Trương, Khương Ninh nhềch khóe miệng.

Sắc mặt chú Trương tối sầm, vội vàng cầm điện thoại lên. Nhìn thây màn hình bị vỡ thảm hại, cơ mặt chú ta giựt giựt.

Bà béo sắc mặt thay đổi, biết có chuyện gì đó, lập tức khiển trách: "Tiểu Trương, tại ngươi để vào tay cháu trai ta, đừng trách Đông Đông." Chú Trương: "Tổ sư nó chứ!"

Năm phút sau.

Tiết Nguyên Đồng, Khương Ninh và Sở Sở đang ngổi ở cửa uổng nước đá. Trên nền đất trước cửa, bà béo đang lăn lộn trên mặt đãt đầy bụi và khói, bà béo không ngừng chửi bới dữ dội. "Tới xem, đi ra nhìn xem, ai đời đàn ông bốn mấy tuổi lại đi chấp nhặt với trẻ con mây tuổi cơ chứi "

Bà già béo tru lên không ngừng.

Ông với thầy Tiền ra tay làm người hòa giải, nhưng chú Trương không nhận được bât kỳ khoản bồi thường nào, chán nản ngổi bệt xuống đất. "Mẹ nó chứ lại, cứ đợi đấy!" Chú Trương nghĩ cách trả đũa.

Chí ta cau mày hổi lâu, chợt nghĩ đến tổ ong bắp cày dưới gôc cây dương lớn.

Năm giờ chiều, sau một ngày làm việc thật dài, mặt trời chuẩn bị chuyển sang chề độ “nghỉ ngơi”. Nó giảm bớt sự hưng phẩn, ánh sáng rực rỡ không còn mạnh mẽ, cả thể giới dần trở nên mát mẻ hơn.

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nhạt chiếu rọi thể giới, những đám mây lúc chạng vạng đầy màu sắc, tím, đỏ... Tiết Sở Sở nhìn về phía tây, đặt ngang điện thoại, chụp ảnh bầu trời, muốn ghỉ lại ngày này, mây này, cánh đồng xanh thăm này.

Đông Đông không bồi thường màn hình bị hỏng, hắn cầm ná, ngắm tới ngắm lui, băn một viên bùn, làm con chó vàng nhỏ kêu lên “áu áu”.

Đông Đông cười ha ha.

Chỉ là ánh mắt của hắn vẫn như cũ, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa Tiết gia, cái máy tính bảng kia sớm muộn gì hắn cũng sẽ giành lây để chơi.

Đợi khi Tiết Nguyên Đồng không ở nhà, hắn sẽ trực tiếp vào nhà lây! Chú Trương ngồi xổm một lúc, sau khi nghĩ ra biện pháp, về nhà bưng một bát cơm, hắn vớt lên một khúc xương to, khúc xương được hầm rất thơm, dính liền với miếng thịt lớn. Chú Trương há to miệng ăn thịt, ngon lành vô cùng!

Hắn cố ý đi ngang qua Đông Đông. Đông Đông là một đứa trẻ thích ăn, nều không sao mà mới sáu bảy tuổi lại cao đến một mét bổn.

Chú Trương vừa ăn thịt vừa chép miệng, khiên Đông Đông thèm ăn không chơi ná nữa, mà nhìn chú Trương ăn.

Hắn đi về phía trước hai bước, nếu là Tiểu Phàm nhà sát vách ăn thịt, hắn chắc chắn sẽ giành lây, nhưng chú Trương là thợ giết heo, to lớn khỏe mạnh, ngoại hình rât cường tráng, Đông Đông không dám giành. “Thơm, thật thơm!” Chú Trương giơ ngón tay cái lên, ăn một miếng to. Tiết Sở Sở mặc một bộ váy trắng tỉnh, sạch sẽ đến mức có chút chói mắt, đôi mắt nàng như một dòng suối trong veo, nhìn quanh, nhận thấy một chút khác thường, đôi mắt ấy hơi lệch, nhìn về phía Khương Ninh, như thể đang nói: “Hình như chú Trương đang có ý định gì rồi."
Bình Luận (0)
Comment