Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 989 - Chương 989: Nói Lý Lẽ (3)

Chương 989: Nói lý lẽ (3) Chương 989: Nói lý lẽ (3) Chương 989: Nói lý lẽ (3)

Ông Thang thấy cô gái hiểu chuyện, nói thêm hai câu: “Đây rớt vài hạt, kia rớt vài hạt, tích tiểu thành đại, không đơn giản đâu, có câu nói sao nhỉ? Không tích từng bước nhỏ, sao đi ngàn dặm, không tích từng dòng nước nhỏ, sao thành sông biển.”

Tiết Sở Sở nhẹ nhàng gật đầu.

Ông Thang vui vẻ, tự hào: “Thế hệ chúng ta, quen sống khổ, rất biết quý trọng!"

Tiết Nguyên Đồng bĩu môi: “Tháng trước ngươi đấu địa chủ thua 50, ta nghe ngươi ở ngoài cửa thở dài cả nửa buổi, 50 đồng mua được bao nhiêu đậu tăm?”

Tháng trước, ông Thang quả thật đã đánh bài thua 50 đồng, không ngờ bị Tiết Nguyên Đồng vạch trần ngay tại chô.

Không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ, ông Thang cầm nắm đậu tằm rang, vốn đã định đưa lên miệng chuẩn bị ăn, giờ ăn cũng không được mà không ăn cũng không xong.

Tiết Sở Sở nhận ra sự xấu hổ của ông Thang, để làm dịu không khí, nàng chủ động nói: “Đánh bài thua 50 đồng là chuyện bình thường, trong . thôn chúng ta có người thua đến mẫy trăm, đó mớigoi là không biết quý trọng.”

Ông Thang lại im lặng.

Tiết Nguyên Đồng nói: “Mấy ngày Têt, ông Thang thua hơn năm trăm." Trên mặt Tiết Sở Sở có chút tức cười. Ông Thang nhẹ nhàng rời đi, hắn muốn ra đập nước để hóng gió giải sầu.

Khương Ninh nhìn Sở Sở, nàng cúi đấu, tay trăng nghịch góc áo.

Tiết Nguyên Đồng chẳng thấy có gì lạ, nàng dùng đũa cuộn cà chua trộn đường: “Sở Sở, mau thử cà chua này, ngon lắm!"

Tiết Sở Sở để che giấu sự bối rối, thử một miếng, màu cà chua rất tươi, đỏ rực, thịt mọng nước, đã được trộn đường trắng.

Tiết Sở Sở cắn một miếng, vị chua chua ngọt ngọt, phối hợp với vị giòn tan mềm mại của cà chua, biểu cảm của nàng lập tức thay đổi, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng động lòng _ người, ánh đèn phản chiểu làm mắt nàng sáng hơn rất nhiều.

Tiết Nguyên Đồng nhìn thấy phản ứng của Sở Sở, vô cùng hài lòng: “Cà chua do Khương Ninh mang về, ăn ngon không?”

“Ừ, ngon lắm.” Tiết Sở Sở yên lặng gắp thêm một miếng, nàng chưa bao giờ ăn cà chua ngon như vậy, so với cà chua trộn trước đây, quả thật không đáng nhắc tới. Tiết Nguyên Đồng cười ngây ngô hai tiếng, Khương Ninh được khen, nàng rất vui vẻ, nàng và Khương Ninh cùng chia sẻ niềm vui.

Sau khi biết được vị ngon của cà chua, bằng sự kiên nhân mạnh mẽ, Tiết Sở Sở cổ găng kiểm soát tay mình, phải đợi Tiết Nguyên Đồng ăn hai miềng, không, chỉ một miếng thôi, nàng mới án thêm một miềng.

Rất nhanh, đĩa cà chua bị chia hết. Khương Ninh bưng chén trà đậu xanh thưởng thức, bánh kếp được hắn gập đôi, kẹp thêm vài miêng cá chạch khô xào.

Cắn một miếng, vừa có vị giòn của bánh, lại có vị cay của món ăn.

Lúc ăn gần xong bữa tối, xa xa xuất hiện ánh đèn của hai chiếc xe điện, Tiết Nguyên Đổng nhìn thây ánh sáng thì nhận ra người, đứng dậy từ chiếc ghế nhỏ, hô: “Mẹ, mẹ về rổi!" Ánh đèn đến gần, quả nhiên là dì Cố và Hoa Phượng Mai.

Dì Cố dừng xe: “Hôm nay ăn cơm muộn nhỉ."

Tiết Nguyên Đồng lập tức nói: “Mẹ, hôm nay Khương Ninh bắt được cá chạch, ngon lắm, chúng ta còn chưa ăn hất đâu!”

Nàng tung tăng chạy vào nhà, mang xô khoe chiến lợi phẩm của Khương Ninh.

Dì Cố nhìn thấy cá chạch trong xô, ngạc nhiên: “Nhiều thể, các ngươi bắt ở đâu?”

“Vũng nước phía tây.” Tiết Nguyên Đồng đáp.

Dì Cố đẩy xe điện vào trong nhà, sau khi biết bữa tối của con gái, nàng lại hỏi: “Sáng nay các ngươi ăn gì?"

Tiết Nguyên Đồng: “Ăn cơm chiên ở nhà Sở Sở."

“Còn trưa thì sao?” Dì Cố tiếp tục hỏi, vì nàng không ở nhà nấu cơm nên phải quan tâm xem con gái ăn uống ra sao.

Tiết Nguyên Đồng vừa nghe, thẩm - nghĩ không ổn, liên tục dùng ánh mắt ra hiệu cho Khương Ninh.

“Đồng Đồng ở trong phòng ta ăn vặt cả buổi, nàng no rổi nên không nấu cơm trưa." Khương Ninh cáo trạng. Tiết Nguyên Đồng sửng sốt, lập tức tức giận, rất ủy khuất, hắn dám cả gan bán đứng mìnhi

Dì Cố thu hồi ánh mắt, chẳng có vẻ gì là giận dữ, chỉ dịu dàng nói: “Mẹ biết rồi, các ngươi ăn cơm tiếp đi."

Đợi đến khi mẹ vào nhà, Tiết Nguyên Đồng hung hăng trừng Khương Ninh: “Ngươi quá đáng lắm, tôi nay ta không rửa bát đâu.”

Khương Ninh không hề sợ hãi: “Không sao, Sở Sở sẽ rửa."

Sáng hôm sau, trời tờ mờ sáng, mẹ của Tiết Sở Sở là Hoa Phượng Mai, đạp xe đến công ty dịch Trường Thanh.

Công việc của nàng khác với dì Cố, Hoa Phượng Mai phụ trách mua sắm một phần nguyên liệu, sau khi nhà cung cấp đền, nàng phải có mặt để phôi hợp công tác.

Dì Cố là đầu bếp, nghe đồn rất được tổng giám đốc quý mền, cho nên công việc tương đổi tự do.

Hôm nay dì Cố không đi sớm, nàng làm bữa sáng cho con gái, có dưa - vàng và anh đào, hâm nóng sữa, hãp khoai lang.

Chiên bánh trứng gà, còn có một phần đậu đũa xào thịt bãm với ô liu. Tiết Nguyên Đồng ngửi thấy mùi. thơm thì lập tức rời giường, dì Cổ bảo nàng gọi Sở Sở dậy, cuối cùng Khương Ninh không cần bọn họ gọi, mặc quần đùi, đi dép lê, sang nhà ăn chực.

Lúc ăn cơm, Tiết Sở Sở nói: “Ta nghe mẹ nói, công ty định tổ chức hội nghị giữa năm.”

Dì Cố nói: “Ngày mốt tổ chức, thứ hai tuần sau."

Tiết Nguyên Đồng thắc mắc: “Hội nghị giữa năm có phải ở khách sạn lớn, phòng tiệc lớn lắm không mẹI” Nàng vung tay mô tả.

“Nghe nói lãnh đạo sẽ tổ chức ở thành phô Nam.” Dì Cổ nói, nghe mây đồng nghiệp khác trò chuyện, Vũ Châu quá nhỏ, không tìm được khách sạn cao cấp.

Nghe đến khách sạn ở thành phố Nam, Tiết Nguyên Đồng chớp mắt mây cái: “Mẹ, hội nghị có thể mang theo người nhà không?”

Dì Cố nhìn thấu suy nghĩ của con gái: “Không thể mang theo."
Bình Luận (0)
Comment