Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 1

Chương 1: Bí mật trong trường đại học


Edit: Tramhuong3890


"... Nếu bạn muốn rời khỏi trò chơi, hãy chạm vào màn hình rời khỏi của trò chơi chân thật..."


Tiêu Vũ Hiết cố sức mở mí mắt, đầu cô như muốn nứt ra, bên tai ong ong truyền tới tin tức tân thủ cần biết.


Từ từ, tân thủ cần biết?


Đột nhiên cô nâng cơ thể lên, nhìn khắp nơi xung quanh, hiện giờ cô đang nằm trên giường một phòng ký túc xá sinh viên, có thể thấy rõ hoa văn trên màn, gió từ cửa sổ thổi qua khiến nó lung lay rung động, mơ hồ nghe được âm thanh nói chuyện ríu rít của những cô gái từ xa đến.


Tiêu Vũ Hiết cơ hồ lập tức hiểu ra, đây là cảnh tượng nhiệm vụ tân thủ của cô.


Nhưng rõ ràng là cô đã chết, là kẻ cuối cùng còn sống trên địa cầu, chết dưới kiếm của chính mình, tại sao... Như thế nào mà....


Đột nhiên cô đứng hình tại chỗ, phảng phất ý thức được việc gì đó, cả người dựa ra sau, từ từ nằm xuống giường, sao lại không có khả năng chứ? Ngay cả việc xuyên qua thời đại khác cô cũng đã trải qua rồi, sống lại một đời cũng không phải chuyện khó lý giải, đáng tiếc, không biết có phải một mình cô sống lại hay không.


Tiêu Vũ Hiết nhớ lại lúc cô mở mắt ra. Rõ ràng một giây trước còn đang ngồi đả tọa bế quan trong sơn động, giây tiếp theo bỗng vật đổi sao dời, thiên địa thay đổi, cả cơ thể cũng không phải của mình. Cô vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi, căn bản không để ý tới cái gọi là nhiệm vụ tân thủ, thậm chí ngại người khác quá ồn ào mà che chắn luôn Kênh Đội Ngũ, mất đi cơ hội kết bạn đầu tiên, rồi sau đó ỷ vào một thân võ nghệ lang bạt, không tiếp xúc bất cứ ai khác nữa. 


Cô không cần bạn bè, lúc trước, Tiêu Vũ Hiết đã nghĩ như vậy.


Cho tới khi những người khác đều đã chết, cô mới bừng tỉnh hiểu ra, mình chỉ là sợ hãi, sợ hãi bí mật của mình bị người khác vạch trần.


Sợ hãi mình sẽ biến thành quái vật trong mắt người khác.


Hiện tại có lẽ cô có thể bù lại tiếc nuối, có lẽ, cô có thể có bạn bè, cho dù chỉ là một người bạn đi chăng nữa cũng ổn.


Cố kìm nén tâm tình đang trào dâng trong lòng, Tiêu Vũ Hiết thầm nghĩ trong lòng: Mở ra màn hình thuộc tính nhân vật. Trò chơi chân thật hoàn toàn phục chế thuộc tính bản thân cô mà không phải của người cô bám vào. Tố chất thân thể: lực lượng 5, thể chất 3, sức chịu đựng 2, nhanh nhẹn 3, trí lực 1, cảm giác 2, ngộ tính 3.


Những thuộc tính này lấy đơn vị là đàn ông khỏe mạnh đã thành niên, ví dụ lực lượng 1 nghĩa là khí lực của đàn ông khỏe mạnh thanh niên, Tiêu Vũ Hiết lực lượng 5 đại biểu cô có thể cùng 5 người đàn ông thành niên giằng co mà không ở thế hạ phong, những thuộc tính khác cũng là như vậy.


Tiêu Vũ Hiết vận chuyển tâm pháp rồi nhìn thuộc tính của mình tăng lên, lực lượng thẳng tới 20, những thuộc tính khác cũng đều tăng lên theo các biên độ khác nhau, thanh Kỹ năng thêm vào tâm pháp Thiếu Lâm, dưới avatar của nhân vật, ngoài giá trị sinh mệnh và thể lực thì đã xuất hiện thêm một thanh giá trị nội lực.


Bạn đã mở ra màn hình kỹ năng chiến đấu, ngộ tính tăng 1 điểm. 


Bạn đã lĩnh ngộ kỹ năng tâm pháp Thiếu Lâm, đạt được 100 kinh nghiệm 


Thử thăm dò 1 lần, cô yên lòng, tình huống này cùng từ trước giống nhau.


"Alo alo?" Tiêu Vũ Hiết còn đang điều tức, trong đầu bỗng nghe được một giọng nam nôn nóng và lỗ mãng: "Có thể nghe được sao? Có thể nghe được sao?"


"Ồn muốn chết." Một giọng nữ sắc nhọn vang lên, tiếp theo cô ta kêu lên giống như bị hoảng sợ, "Má ơi đây là có chuyện gì!"


"Hóa ra là thật sự" Giọng nam phía trước thở phào, ngây ngốc cười nói: "Tôi còn tưởng là tinh thần mình có vấn đề rồi chứ."


Đúng vậy, lúc trước, chính hai thanh âm xa lạ mà quen thuộc này đã khiến cô hoảng sợ, lo lắng là bí quyết truyền âm nhập mật nào đó, ở trên giường cảnh giới cả nửa ngày, khi mọi người nói chuyện thì chẳng nghe vào được câu nào, lần này cô cũng không thể choáng váng như vậy.


Tiếp theo lại có 2 giọng nam tham gia đến cuộc trò chuyện, lúc đầu có 4 người nói chuyện với nhau nhưng kỳ thực về sau chỉ có một người đàn ông nói, tiếng nói bình tĩnh, không nhanh không chậm ngắn gọn súc tích tổng kết tình huống bọn họ có thể gặp phải.


"Đây là một trò chơi" Anh ta nói "Mỗi người bám vào một cơ thể khác nhau. Nhiệm vụ hoàn thành có thể trở lại, người bị bám vào sẽ không giữ lại trí nhớ lúc đó, thuộc tính phục chế lại chính thuộc tính bản thân chúng ta, trước không nói tại sao nó làm được như thế, mọi người có nhận được nhắc nhở nhiệm vụ hay không?"


Tiêu Vũ Hiết yên lặng mở màn hình nhiệm vụ, dòng đầu tiên là xuất hiện chữ "Nhiệm vụ tân thủ" màu vàng lấp lánh: 


Nhiệm vụ: Điều tra dị trạng đại học Nam Hoa, thời hạn 14 ngày. 


Nhắc nhở nhiệm vụ (chỉ xuất hiện trong nhiệm vụ tân thủ): Người.


Đời trước cô chỉ vội vã tìm hiểu thế giới này và che dấu bản thân, căn bản không tham dự nhiệm vụ tân thủ, hơn nữa nhiệm vụ này có thể hoàn thành là nhờ hai người trong đội, cô chẳng bỏ ra chút cống hiến nào, về sau biết được độ khó khăn của nhiệm vụ mới nhận ra là mình có bao nhiêu tệ hại.


Nhiệm vụ tân thủ có tỷ lệ thông qua không đủ một nửa, người chơi không thông qua sẽ tự động bị xóa đi ký ức và rời khỏi trò chơi, lúc ấy họ không biết mình đã bỏ lỡ điều gì mà chỉ biết mừng rỡ như điên. Một nam một nữ nói chuyện trước đó là ví dụ, bọn họ nghe nói có thể rời khỏi trò chơi thì lập tức không chút do dự lựa chọn rời khỏi, giống như ở trong trò chơi này thì sẽ chết vậy.


Tuy rằng đúng là như vậy.


Hai tiếng "đinh" vang lên nối tiếp nhau.


Đồng đội của ngài đã rời khỏi trò chơi.


Lúc này trong đội ngũ chỉ còn hai người đàn ông và cô, sau đó không lâu, giọng nói bình tĩnh của người đàn ông ban nãy vang lên lần nữa: "Nếu không có ai nữa rời khỏi nữa thì tôi giới thiệu bản thân một chút nhé, dù sao trong 14 ngày này chúng ta sẽ cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, tôi họ Thẩm, người bị tôi bám vào là thầy Đinh dạy hóa.


Một người khác im lặng nửa ngày mới nói: "Tôi họ Tạ, tôi bám vào một người vệ sinh, mọi người gọi ông ta là lão Vương."


Thấy đến phiên mình, Tiêu Vũ Hiết đã lâu chưa nói chuyện với người khác, nhất thời lại có điểm căng thẳng, thanh thanh giọng nói rồi mới trả lời ở kênh Đội Ngũ: "Tôi họ Tiêu, hiện tại tôi là Vệ Thu Lan - một sinh viên hệ tiếng Anh."


Bên trong văn phòng, bàn tay đang gõ bàn phím của Thẩm Nhiên ngừng lại, không phải anh ta coi thường con gái, chỉ có điều giọng nữ này quá non khiến người tôi không nhịn được nghi ngờ tuổi của cô ta.


Vừa rồi Thẩm Nhiên ở trên mạng tìm các tin tức liên quan, cơ hồ có thể khẳng định đây là thế giới nguyên bản của anh, chỉ quay về tới 14 ngày trước, anh ta đã thử nói chuyện với đồng nghiệp của mình – thầy Đinh, nhưng không thể lưu lại chữ viết hoặc ghi âm, cũng không thể bình luận hay mở chủ đề ở trên mạng. Anh ta muốn gọi điện thoại về nhà để chứng minh phán đoán của mình nhưng lại bị cảnh cáo một lần: 


Nghiêm cấm lộ ra manh mối liên quan đến trò chơi một lần nữa, nếu có hành động tương tự tiếp theo sẽ trực tiếp mạt sát.


So với việc xóa đi kí ức, nếu lộ ra sự tồn tại của trò chơi thì bị trừng phạt nghiêm trọng hơn nhiều. Thẩm Nhiên đoán trò chơi đã ngăn cách bọn họ trong một không gian khác, trong không gian thực thầy Đinh lão Vương cùng Vệ Thu Lan đều là người thật. Khi nhiệm vụ kết thúc thì họ sẽ không giữ lại ký ức của người bám vào mình mà vẫn sinh hoạt như thường.


Điều này khiến Thẩm Nhiênphải  tự hỏi: Mục đích của nhiệm vụ tân thủ là gì? Rốt cục nhiệm vụ này chỉ cần bọn họ điều tra ra chân tướng hay là chỉ thực hiện thay đổi một chút thôi? Nếu có thể thay đổi, vậy thì đâu là giới hạn?


"Mọi người đã xem thuộc tính của mình chưa?" Thẩm Nhiên hỏi: "Trò chơi chú ý cân bằng, người trong đội ngũ chắc là sẽ có năng lực khác nhau, thuộc tính cao nhất của tôi là ngộ tính, người đàn ông vừa rời khỏi chắc là lực lượng hoặc thể chất, vậy còn mọi người?"


"Cảm giác" Tạ Lễ vừa chậm rãi quét cầu thang vừa nói: "Từ nhỏ tôi có thể nhìn được thứ mà người thường không nhìn thấy được".


Tiêu Vũ Hiết đối với việc lộ ra tin tức của mình vẫn có chút kháng cự, cô tự xây dựng lại tâm lý của mình rồi mới do dự nói: "Lực lượng."


Lực lượng? Phản ứng đầu tiên của Thẩm Nhiên là hoài nghi: "Có thể lộ ra giá trị lực lượng của cô không?"


"4" Tiêu Vũ Hiết cố gắng bảo mình hãy thử tin tưởng người khác đi, nhưng khi cô vẫn âm thầm nói thấp đi giá trị lực lượng của mình một chút.


Hai người kia không nói gì.


"Nhiệm vụ này là về người" Sau một lúc lâu, Thẩm Nhiên tự động đảm đương chức vị đội trưởng phân tích: "Cho nên, từng người chúng ta tìm kiếm tin tức, tin đồn linh tinh trong trường học như những câu chuyện về quỷ, án mạng vân vân..., đồng thời phải thích ứng với cuộc sống của từng người, nhưng tôi cứ cảm giác trò chơi này không đơn giản như vậy, bằng không sẽ không lựa chọn hai người có lực lượng cùng thể chất cao, hi vọng là tôi phán đoán sai lầm, mong mọi người cẩn thận chút. Hôm nay... Tối ngày mai chúng ta tìm một chỗ gặp mặt, thảo luận bước kế tiếp, có việc thì liên hệ kênh Đội Ngũ."


Bỗng nhiên, lỗ tai Tiêu Vũ Hiết khẽ động, cô lấy ra kẹp tóc ở dưới gối, đẩy lên một góc màn, tay phải rung lên, đầu cũng không chuyển động mà lập tức bắn ra, ghim một gián bự to bằng nửa lòng bàn tay lên trần nhà.


Bạn đã lĩnh ngộ kỹ năng cơ sở ám khí, đạt được 100 kinh nghiệm.


Cô đứng dậy xuống giường rồi thay quần dài thể thao cho dễ hoạt động, bẻ hai khối trên lưỡi dao gấp ở trên bàn cắm vào trong giày, lấy mấy chục cái kim trong hộp kim chỉ cắm đan xen vào cổ tay áo, cởi dây giày ở một đôi khác nhét vào túi áo. Thấy có một cây trâm trong hộp, Tiêu Vũ Hiết sáng mắt lên, chọn một cây trâm ngắn bằng bạc, dùng kéo mài một đầu rồi giấu trong búi tóc.


Bạn đã chế tạo vũ khí bén nhọn trâm bạc, đạt được 100 kinh nghiệm.


Bạn đã mở ra Màn hình Kỹ năng sinh hoạt, đạt được 1 điểm ngộ tính. 


Giá trị kinh nghiệm rất quan trọng, thăng cấp nhân vật và kỹ năng đều yêu cầu giá trị kinh nghiệm, trước cấp 10, mỗi khi lên một cấp đều có thể đạt được một chút thuộc tính tự do để tăng bất cứ thuộc tính nào. Tăng lên kỹ năng chiến đấu sẽ giảm bớt thời gian quen thuộc kỹ năng, thậm chí  việc đạt được kỹ năng mới ở ban đầu trò chơi là cực kỳ quan trọng. Có nhiều loại kỹ năng sinh hoạt khi luyện đến trình độ nhất định còn có thể kích phát các công hiệu như phụ ma trang bị.


Sau khi chuẩn bị tốt, Tiêu Vũ Hiết kéo màn ra đứng trên ban công, tay phải che nắng, nhìn về phía xa.


Lâu lắm rồi cô chưa được nhìn thấy nhiều người tập trung tại một chỗ như vậy.


Mà cô lại rõ ràng nhất, kế tiếp, bọn họ sẽ gặp phải khảo nghiệm như thế nào.


Đứng một lúc, Tiêu Vũ Hiết nhắm mắt lại, không chút lưu luyến đóng lại cửa sổ, khóa trái cửa rồi đi ra ký túc xá mà không quay đầu lại.


Ký túc xá không người vắng tanh, bên cạnh cái quạt trần, con gián đã bị ghim lại phảng phất như bị đánh thức bởi tiếng đóng cửa, bỗng nhiên động đậy cẳng chân.

Bình Luận (0)
Comment