Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 101

Hương vị sát trùng tràn ngập chóp mũi, y tá lấy quần áo bệnh nhân đến.

Khấu Thu: “Chỉ là kiểm tra thôi mà.”

Khấu Quý Dược: “Thay quần áo trước đi rồi nói.”

Khấu Thu nhìn váy áo xa hoa mộng ảo trên người mình, cảm thấy rất cần thiết đi thay đồ.

Một lát sau, hắn từ phòng thay đồ bước ra, đưa váy cho Tả Nhất.

Tả Nhất: “Cất?”

Khấu Thu: “Tháo mấy trang sức thủy tinh ra, còn váy có thể ném.”

Tuy nói giá trị so với kim cương thì không bằng một góc nhưng lại hơn ở chỗ lấp lánh.

Đánh giá hoàn cảnh chung quanh, là bệnh viện tư, không gian lớn, cũng không tệ… còn có vài phần quen mắt. Một lát sau, Khấu Thu nghĩ: có thể không quen mắt sao? Lần trước Lận An Hòa mang hắn đến làm kiểm tra sức khỏe chính là ở đây.

Khấu Quý Dược chú ý tới thần sắc hắn không đúng: “Sao vậy?”

Khấu Thu mím môi, cắn lấy móng tay: “Để tôi nghĩ kĩ rồi nói.”

Khấu Quý Dược nghiêng mặt nhìn Tả Nhất, người sau thức thời cúi đầu: “Thuộc hạ cái gì cũng không nhìn thấy.”

Khấu Quý Dược: “Thuận tiện đi đăng ký khám khoa thần kinh đi.”

Tả Nhất lĩnh mệnh xuất môn.

Khấu Thu bảo trì trạng thái kiều hoa, ở trên giường bệnh tạo hình.

Khấu Quý Dược rời phòng đi nghe điện thoại. Sau khi trở về, lại nhìn thấy Khấu Thu nằm trên giường không ngừng liếm khóe miệng: “An Hòa sắp đến.”

Trán Khấu Thu nhảy gân xanh, ngón tay lại theo hai má xinh đẹp trượt xuống: “Anh ta tới làm cái gì?”

Khấu Quý Dược: “Kiểm tra cho ngươi.”

Khấu Thu lần thứ hai cường điệu: “Tôi không bị bệnh.”

Ánh mắt Khấu Quý Dược dừng ngay cánh tay đang uốn éo của hắn.

Khấu Thu bất đắc dĩ: “Ngoài ý muốn thôi.”

Khấu Quý Dược không cùng hắn tranh luận vấn đề nhàm chán có bệnh hay không có bệnh này nữa: “Ta đi thanh toán viện phí, đừng có chạy lung tung.”

Khấu Thu gật đầu.

Khấu Quý Dược đi rồi, Khấu Thu nhìn y tá còn ngây ngốc bên cạnh, ngoắc ngón tay.

Y tá nhanh nhảu chạy lại.

Khấu Thu: “Siêng Năng đâu?”

Lười Biếng gỡ khẩu trang ra: “Bí mật.”

Khấu Thu: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

Lười Biếng: “Chờ ngươi.” Nói xong, hắn tỉ mỉ đánh giá. Khấu Thu một thân đầy ý vị phong lưu, câu nhân vô cùng. Hắn chậc lưỡi: “Ta biết mà, sẽ có một ngày nào đó ngươi sẽ vì phóng đãng bất kham mà bị bắt đến bệnh viện.”

Khấu Thu sửa đúng: “Là phong lưu không thể kềm chế được.”

Lười Biếng: “Vừa rồi… là cha ngươi?”

Khấu Thu gật đầu.

Lười Biếng hít một ngụm khí lạnh. Siêng Năng bị đánh không oan, đây chính là lũ lụt chạy đến miếu Long vương.

“Cơ hội cuối, nguyên nhân tới đây.”

Lười Biếng ngồi xuống giường: “Nuôi bệnh.”

Khấu Thu: “Siêng Năng?”

Lười Biếng gật đầu.

“Hắn bị sao vậy?”

Lười Biếng muốn nói lại thôi, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Lưu manh không thành, mặt bị người ta dẫm bẹp.”

Hai người cùng một chỗ mà còn bị đánh, Khấu Thu nhíu mày: “Lúc hắn bị dẫm thì ngươi làm gì?”

Lười Biếng: “Che mắt, đi núp.”

… Khó trách.

Lười Biếng: “Chờ mặt hắn được chữa khỏi, chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng làm xằng làm bậy.”

“Xin cứ tự nhiên.”

Lười Biếng: “Ngươi không cản?”

Khấu Thu: “Ta đã sớm buông tha tình yêu cùng hòa bình. Lận An Hòa sắp đến rồi, ngươi xác định còn ở đây nấn ná?”

Lười Biếng: “Đó là ai?”

Khấu Thu: “Người lần trước ép cung ngươi.”

Nói còn chưa nói xong, Lười Biếng đã như một cơn gió biến mất không thấy.

Lận An Hòa từng tưởng tượng qua hình ảnh Khấu Thu sử dụng mỹ nhân kế, thú huyết sôi trào. Nhưng khi hết thảy thành thật sự thì hắn bỗng nhiên cảm thấy mỹ nhân quả thực rất khó tiêu.

Mị nhãn như tơ, da thịt trắng nõn, động tác phong tao, làm người thú huyết sôi trào, từ tình cảm đến trái tim đều tê tái. Đặc biệt là khi quét X quang, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình càng làm Khấu Thu càng thêm trìu mến. Nhưng cố tình nhân vật chính lại không ngồi im mà còn làm một loạt động tác khiêu khích.

Trăng thanh gió mát vốn là thời cơ tốt nhất, hết thảy đều tốt đẹp đến nổi bất khả tư nghị. Thứ duy nhất không được hoàn mỹ chính là — toàn bộ hành trình đều có Khấu Quý Dược vây xem. Hắn làm được cái gì?

Căn cứ vào kết quả kiểm tra cuối cùng, Khấu Thu vô cùng bình thường. Ít nhất trên phương diện tinh thần vẫn thuộc phạm trù của người bình thường. Đối với kết quả này, nói thực thì trừ bản thân Khấu Thu ra, những người khác đều cảm thấy bất khả tư nghị.

— Trên một ý nghĩa nào đó mà nói, là từ trong đáy lòng không thể tiếp thu được.

Lúc trở về, Khấu Thu ngồi xe Lận An Hòa.Trên đường, hắn nhướng mày, nhay nháy đôi mắt xinh đẹp cho đến khi khóe mắt hơi rút gân mới dừng lại.

Từ lúc đó đến ba ngày tiếp theo, toàn bộ Lận gia đều tràn ngập bóng dáng quyến rũ của Khấu Thu. Khi ăn cơm thì hắn đặt một cái đệm mềm lên ghế ghế phải là gỗ lim, phải có chỗ dựa lưng phải dùng loại đũa sứ chất lượng tốt nhất. Hắn ngồi trên ghế, mỗi khi ăn gì đó đều phải nhai chậm nuốt kỹ, hàng vạn hàng nghìn dáng vẻ.

Lận Ngang: “Đến bệnh viện chưa?”

Lận An Hòa bình tĩnh ăn cơm: “Số liệu đều bình thường.”

Lận Ngang nhìn Khấu Thu lấy giấy ăn mà cũng phải uốn éo, ăn liên tục ba quả trứng luộc để an ủi mình.

Eo nhỏ đã tê rần, khóe miệng liếm đến phá da, chân cũng run rẩy rút gân. Khấu Thu thiên tân vạn khổ làm ra một ngàn động tác lãng, rốt cục trong một đêm khuya, nghe thấy tin lành đến từ hệ thống.

|Hệ thống: cửa thứ nhất đã thông qua. Trạm kiểm soát ‘Tiểu hiên kim nhật khai song liễu’ chính thức kích hoạt.|

Tiểu hiên kim nhật khai song liễu: cửa sổ bên hiên nhà mở ra

|Khấu Thu: ta phải làm gì?|

|Hệ thống: hình thức này là để bồi dưỡng người phong lưu. Cửa thứ nhất đắp nặn hình tượng nhân vật, cửa thứ hai chú ý thông hiểu đạo lý. Kí chủ cần phải tự nghiền ngẫm ý tứ này.|

Ngày hôm sau, Khấu Thu vừa vào lớp liền thấy một sự thật đáng giận: bài kiểm tra Sinh học vẫn không đạt điểm tiêu chuẩn.

Làm một bạn học ngồi cùng bàn đủ tư cách, Cơ Chi hữu tình mở miệng gợi ý hắn: “Lúc đến văn phòng ngàn vạn lần không được tỏ thái độ này.”

Khấu Thu: “Thái độ gì?”

Cơ Chi: “Mọi sự đều đã nằm trong lòng bàn tay, giống như không đạt tiêu chuẩn là chuyện trong dự kiến.”

“Đúng như tôi dự đoán, 58 điểm.”

Cơ Chi: “Tóm lại là cậu chỉ cần đối mặt với thầy ấy, làm bộ như nghiêm túc lắng nghe lời dạy dỗ là ổn.”

Khấu Thu gật đầu.

Trần Nhạc Thiên đi tới: “Nghe nói mấy ngày nay Mặc Tích ở hai giới hắc bạch phát thông báo treo thưởng.”

Cơ Chi nguýt hắn một cái: “Cậu cho là mình đang đóng phim sao, sao không nói thợ săn tiền thưởng luôn đi?”

“Cũng như nhau thôi.” Trần Nhạc Thiên không thèm để ý: “Nhớ cái ngày triển lãm tinh tú xuất hiện một cô công chúa thần bí không. Đáng tiếc sau đó cô ấy lại biến mất.”

Khấu Thu nộp bài tập xong, thản nhiên nói: “Hắn treo thưởng gì?” 

Trần Nhạc Thiên: “Nói là phải tìm được cô nàng xuất hiện ngắn ngủi trong triển lãm.”

Ờ thì đến chết cũng không tìm thấy.

Cơ Chi phát hiện Khấu Thu thay đổi một tai nghe mới: “Đang nghe bài gì vậy?”

Khấu Thu: “Lưu hành gần đây.”

Cơ Chi lấy một bên tai nghe nhét vào tai mình. Vừa lúc đoạn cao triều của |Tân quý phi say rượu|, cao đến nỗi đau lỗ tai xót: “Cậu xác định là lưu hành gần đây?”

Khấu Thu: “Lúc tôi tự hỏi cái gì thường hay nghe bài này.”

Trần Nhạc Thiên: “Có vấn đề gì thì nói ra nghe thử xem nào.”

Tinh thần bà tám nháy mắt sôi trào.

Cơ Chi: “Để sau đi, sắp vào tiết rồi.”

“Không sao.” Khấu Thu tắt nhạc: “Chỉ là về một câu thơ.”

Trong tiểu tổ bốn người, Trần Văn Tĩnh có điểm Ngữ văn cao nhất. Hơn nữa cô nàng lại yêu thích Tống từ, xoay người lại, cảm thấy hứng thú hỏi: “Là cái gì?”

“Tiểu hiên kim nhật khai song liễu.” Khấu Thu: “Tôi đang suy tư những lời này.”

Trần Văn Tĩnh hơi suy nghĩ một chút: “Chỉ là câu thơ miêu tả cảnh tượng đơn giản, không có hàm nghĩa thâm sâu nào hết.”

“Tôi tự hỏi là nó đang ám chỉ cái gì?”

Trần Văn Tĩnh: “Nghe qua hình như rất cao thâm.”

Chuông vào học vang lên, cô nàng cùng Trần Nhạc Thiên trở về chỗ ngồi, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.

Cơ Chi nhỏ giọng hỏi: “Còn đang suy nghĩ?”

Khấu Thu gật đầu: “Đang hướng đến phương diện phong lưu mà nghĩ.”

Cơ Chi: …

Khấu Thu: “Có thể nghĩ đến cái gì đây?”

Cơ Chi thành thực đáp: “Hoàn toàn không có.”

Cảm giác chỉ là đơn giản mở một cái cửa sổ ra thôi.

Thủy Sam bảo mấy học sinh ngồi bàn đầu phát bài kiểm tra ra. Khấu Thu nhìn tờ kiểm tra đầy vết khoanh tròn đỏ chói, cảm thán trời ganh người tài.

Nhưng so với lịch sử 29 điểm huy hoàng lần trước đã là tiến bộ hơn không ít. Chắc là con đường học bổ túc mà Lận An Hòa dạy hắn cách ngả rẽ tiêu chuẩn đã không còn xa.

Hôm nay là ngày lành, Thủy Sam không có nêu tên những học sinh không đạt yêu cầu. Đại khái là vì sắp đến kì thi thử cuối kì, các giáo viên đều không hy vọng học sinh quá áp lực. Cũng như các giáo viên khác, sắp đến thời điểm thi cuối học kỳ, Thủy Sam hỏi ý kiến các học sinh về cái nhìn và chương trình dạy học.

Đối với giáo viên soái ca, chúng ta luôn luôn khoan dung.

Tất cả nữ sinh đều khen lấy khen để, đến nổi như muốn khen người lên đến chín tầng trời.

Dưới tính huống này, Thủy Sam điểm tên người mà toàn bộ hành trình đều không online – Khấu Thu.

Vẫn luôn đi vào cõi thần tiên, đột nhiên bị gọi đứng lên, Khấu Thu mờ mịt.

Cơ Chi nhỏ giọng nhắc nhở: “Nói cái nhìn.”

Đáng tiếc ánh mắt Khấu Thu hoàn toàn bị áo gió trên người Thủy Sam thu hút, trên cúc áo có khắc hoa văn tơ liễu.

Hắn trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, hai tay tạo thành hình chữ thập, đánh chưởng: “Đúng rồi, là tính lẳng lơ.”

Bạn học cả lớp: …

Tìm được phương hướng tự hỏi, Khấu Thu nghiêng mặt nhìn Cơ Chi: “Cậu thấy sao?”

Cơ Chi: … Cầu đừng hố đồng bọn.

Năm phút sau, bị sung quân ra cửa đứng phạt, Khấu Thu cùng Cơ Chi cùng bảo trì trầm mặc.

Cơ Chi: “Tôi làm sai cái gì a?”

“Cậu do dự.” Khấu Thu nói tiếp: “Nếu là bình thường thì cậu phải lập tức phủ quyết lời tôi nói.”

Cơ Chi đỡ trán: “Được rồi, cậu dùng loạn thành ngữ gì nữa đó?”

Khấu Thu: “Đọc |Thủy hử| chưa?”

Cơ Chi: “Xem phim truyền hình.”

Khấu Thu: “Sau khi Phan Kim Liên mở cửa sổ thì lỡ làm cây gậy kéo rèm rơi trúng đầu Tây Môn Khánh, hơn nữa lại dẫn đến một loạt huyết án.”

Cơ Chi kinh ngạc nhìn hắn.

Khấu Thu: “Bị trí tuệ của tôi thuyết phục?”

Cơ Chi lắc đầu: “Chỉ là tôi không thể tưởng tượng được cậu có thể từ một câu đơn giản suy nghĩ đến phương diện sâu xa như thế.”

Khấu Thu chắp tay sau đít, dựa vào tường nhìn lên: “Cậu đang ca ngợi tôi?”

Cơ Chi thở dài: “Tôi đang nghĩ còn có bao lâu nữa mới hết tiết.”

Rời đi mới biết chỗ ngồi đáng quý.

“Tôi đi ra ngoài một chút. Thầy ra thì gọi điện thoại cho tôi.” Nói xong Khấu Thu liền đi xuống lầu.

Cơ Chi đứng một mình tại chỗ tự hỏi khả năng sau khi gọi điện thoại thì hắn có khả năng trở về hay không — hình như là bằng 0.

Tầm 10 phút nữa là hết tiết, Thủy Sam mở cửa hỏi: “Người đâu?”

Cơ Chi mặt không đổi sắc nói dối: “Cậu ấy đau bụng, đi WC rồi.”

Vừa dứt lời, Khấu Thu cầm một nhánh cây khô đi lên.

Cơ Chi: chết vì bị cậu ta liên lụy chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Cả người Khấu Thu đều đầy mồ hôi, áo khoác đồng phục cột bên hông, trên tay còn có vài vết xước.

Vừa nhìn thấy Thủy Sam, hắn nhất thời cảm thán thời vận không tốt, bị phê bình là chuyện không thể tránh khỏi.

“Em…”

Chuẩn bị ngoan ngoãn nhận sai, Khấu Thu nghe thấy mấy câu sau của hắn liền nuốt ba chữ ‘em sai rồi’ vào cổ họng.

“Em chuẩn bị chịu đòn nhận tội?”

Khấu Thu: “Đáng tiếc chỉ tìm được nhánh cây.”

Thủy Sam ôn nhu xoa đầu: “Có tâm là được.”

Khấu Thu: “Thầy tha thứ cho tôi?”

Thủy Sam quan tâm kéo bàn tay nhỏ bé của hắn: “Tôi đi lấy băng dán y tế cho em.”

“Làm phiền thầy rồi.”

Vây xem toàn bộ hành trình không biết xấu hổ này – Cơ Chi: …

Trong phòng học

Trần Nhạc Thiên nhìn Cơ Chi như bị sét đánh: “Phạt đứng thôi mà, không đến mức đi.”

Cơ Chi ngồi xuống: “Có sách giáo khoa nào dạy lại tam quan không?”

Trần Nhạc Thiên: “Giáo dục công dân được không?”

“Thôi khỏi.”

Trần Văn Tĩnh đột nhiên xen vào hỏi: “Khấu Thu đang làm gì vậy?”

Trần Nhạc Thiên nhìn theo tầm mắt cô nàng, chỉ thấy Khấu Thu bẻ nhánh cây thành hai đoạn rồi ném xuống lầu.

Cơ Chi: “Đập gian phu.”

Phần VI: Mạch thượng hoa khai, hoãn hoãn quy hĩ

Hoa trên đường đã nở, từ từ ngắm cảnh trên đường về
Bình Luận (0)
Comment