Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 17

Lận An Hòa (?)

Nghĩ giải lao tiết thứ hai, Khấu Quý Dược hẳn cũng về rồi. Về phần kết quả gặp mặt với Thủy Sam như thế nào. Hắn phải chờ đến tối về mới có thể biết được.

Nghĩ đến đây, Khấu Thu nhẹ nhàng ma xát các đầu ngón tay. Thủy Sam… chắc là đáng tin đi. 

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói ngắt ngang suy nghĩ của hắn: “Cậu có nghe nói gì không?”

“Cái gì?” Khấu Thu nghiêng đầu, thấy vẻ mặt Cơ Chi có chút bất an khó hiểu.

“Mấy ngày nay, tất cả mọi người đều đồn… vị kia… sắp trở về rồi.”

Khấu Thu ngẫm lại một chút. Mấy ngày này quả thật không thấy người trong lớp bàn tán chuyện Cẩu Chỉ Xảo nữa. Mà ngay cả đi trong sân trường cũng không có nhìn thấy học sinh nào nói về cái chết của Cẩu Chỉ Xảo. Ngược lại lại không ít người tụ năm tụ ba, không biết là đang nói cái gì.

Nghĩ đến giọng điệu hồi nãy của Cơ Chi tràn ngập kính sợ cùng bất an. Có thể làm hắn dùng thái độ này để nói, người kia chắc chắn thân phận không đơn giản.

“Cậu nói ai?”

Cơ Chi do dự một chút, mới nói: “Lận gia, Lận An Hòa.”

Hắn thấy Khấu Thu không có phản ứng gì. Nghĩ đến Khấu Thu mới được đón về không lâu, không biết cũng là chuyện bình thường: “Bác Khấu có lẽ chưa kịp nói gì về anh ta cho cậu biết.”

Khấu Quý Dược đúng là chưa từng nói đến người này. Nhưng không phải Khấu Thu hoàn toàn không biết gì về Lận An Hòa. Đời trước, Khấu Nguyên cùng Khấu Manh Trân vì muốn người nam nhân này chú ý đến mình mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí có mấy lần trước mặt người khác công khai vung tay đánh nhau. Quan hệ đồng minh giữa bọn họ cũng vì thế mà tan rã.

Lận An Hòa, chỉ cái họ ‘Lận’ cũng đủ để nói lên rất nhiều chuyện. Giống như Khấu gia, đây của là gia tộc rất cường đại. Tổ tiên tích góp từng chút từng chút một tài phú đủ để xếp thành trăm ngọn núi vàng núi bạc. Mỗi một gia tộc đều có bảo lưu lại thiên phú cùng kỹ thuật, ví dụ như Khấu gia có không ít kỳ tài về quân sự. Mà Lận gia, thì am hiểu y thuật, mà Lận An Hòa. Khấu Thu híp mắt lại —

Người ngoài đều nói hắn có một đôi tay ma quỷ.

Y thuật tuyệt vời, lại có một trái tim so với ác quỷ còn lạnh lẽo hơn.

Cơ Chi còn cho Khấu Thu không biết, thiện tâm nhắc nhở: “Tóm lại, cậu ngàn vạn lần không được đắc tội anh ta. Cho dù có không cẩn thận gặp phải, cũng phải tránh xa ra.”

Khấu Thu chưa từng chân chính gặp qua Lận An Hòa. Thấy bộ dạng Cơ Chi khẩn trương đến đáng thương, không khỏi buồn cười: “Anh ta đáng sợ đến vậy sao?”

“Cậu không biết.” Mắt Cơ Chi liếc ngang liếc dọc, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe ba tôi nói, trong vòng luẩn quẩn này chỉ có mỗi mình anh ta được gọi là ma. Tâm tính rất lãnh huyết.”

“Lời đồn đa phần đều không xác thực, cậu gặp anh ta chưa?”

“Lúc nhỏ có từng gặp qua một lần.” Nghĩ đến cặp mắt trong trí nhớ, Cơ Chi nhịn không được rùng mình một cái. Ánh mắt người kia sắc bén như lưỡi dao, giống như có thể xâm nhập linh hồn người khác. Chớp mắt chính là đao quang kiếm ảnh.

Khấu Thu nghe xong không khỏi trầm tư. Cơ Chi cố ý mở miệng nhắc nhở hắn, không phải là không có nguyên nhân. Chú của Lận An Hòa cùng Khấu Quý Dược là bạn tốt. Lận An Hòa gần như là được chú anh ta nuôi lớn. Tất nhiên quan hệ cũng khá thân thiết với Khấu gia. Hắn là con Khấu Quý Dược, đương nhiên không thể không chạm mặt anh ta được.

Thấy không khí trầm trọng, Cơ Chi chuyển đề tài: “Nói này, chúng ta ngồi cùng nhau cũng được một thời gian, còn chưa từng ăn cơm với nhau đâu.”

“Mỗi ngày đều ăn cơm trưa.”

Cơ Chi lắc đầu: “Tôi nói chính là ăn bên ngoài, có thể tâm sự, không giống như căn tin ồn ào.” Nhắc đến ăn, hắn hứng thú nói: “Không bằng hôm nay luôn đi. Dù sao gần đây tan trường sớm, chúng ta đi Kha Uyển đi. Ở đó có món canh quý phi là số một.”

Khấu Thu lắc đầu, dùng ánh mắt bảo hắn: “Hôm nay có việc.”

Cơ Chi: “Mai?”

Khấu Thu lần thứ hai dùng ánh mắt bảo hắn: “Ngày mai cũng có.”

Cơ Chi không ngừng cố gắng: “Kia?”

Khấu Thu tiếp tục dùng ánh mắt bảo hắn: “Ngày kia cũng vậy.”

Đột nhiên, Cơ Chi cảm thấy mình chọt đúng trọng điểm, thăm dò hỏi: “Tôi mời khách?” 

Khấu Thu: “Thịnh tình không thể chối từ, tối nay luôn đi.”

Cơ Chi: “…”

Kha Uyển giá cả đắt đỏ, không khí cũng số một. Một nhà hàng lại làm ra phong tình, chốn phong cảnh như tranh, nhã nhặn lịch sự. Đương nhiên mặt tiền nhà hàng cũng rất lớn, vị trí tốt. Tuy không phải trung tâm thành phố, nhưng lại thắng ở giao thông thuận tiện.

Khấu Thu ở đây đụng phải một người không thể tưởng tượng được — Khấu Nguyên.

Hắn không mặc đồng phục trường, rất ăn diện. Một thân hàng hiệu, khi cười lên nhìn có vẻ hơi ngượng ngùng, dễ dàng giành được hảo cảm người khác.

Khấu Thu đến trước. Ánh mắt hắn vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm người đứng cách đó không xa, trên mặt đang hiện lên vẻ ửng đỏ mất tự nhiên.

Nhìn thấy Khấu Thu. Khấu Nguyên thần sắc lạnh lùng: “Sao mày lại ở đây?”

Toàn bộ lực chú ý của Cơ Chi đều bị đám bảo tiêu trước cửa ghế lô hấp dẫn. Nhìn một góc ống tay áo thêu hoa văn một gốc thảo dược, đó là tiêu chí gia huy Lận gia.

Ghế lô: phòng riêng

Hắn vội vàng nói với Khấu Thu: “Chúng ta đi chỗ khác đi?”

Khấu Thu nhíu mày: “Vì sao?”

Cơ Chi chỉ chỉ phương hướng ghế lô: “Đó là người Lận gia, có thể có gia huy, nhất định là tinh anh trong tinh anh. Cho nên người bên trong rất có thể là…”

Hắn nói còn chưa dứt lời, nhưng nói đến vậy Khấu Thu cũng đoán được thân phận người bên trong.

Khấu Thu lại không kiêng kị nhiều như vậy: “Ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không phải đi cướp của ai.”

Cơ Chi ngẫm lại, thấy cũng đúng. Là do mình khẩn trương quá độ mà thôi. Khấu gia cùng Lận gia giao hảo, Lận An Hòa cho dù có lãnh khốc đến mấy, cũng sẽ không làm gì người Khấu gia. Ngược lại lại có thể càng quan tâm nhiều hơn.

Nghĩ đến đây, an tâm, cùng Khấu Thu chọn một bàn gần đó ngồi xuống.

Hai người không coi ai ra gì nói chuyện. Khấu Nguyên thấy Khấu Thu không để ý đến hắn, oán hận. Một tư sinh tử ngược lại lại đòi làm cao, mỗi khi nhìn thấy gương mặt thanh lãnh lạnh nhạt kia. Hắn hận không thể xông lên xé nát mặt Khấu Thu.

“Để tao nhìn xem mày có thể thể hiện được đến khi nào. Chỉ sợ đêm nay về nhà, mày liền bị cha đuổi ra khỏi cửa.”

Cơ Chi kinh ngạc nhìn Khấu Thu: “Đuổi ra khỏi cửa?”

Ngón tay thon dài khẽ vuốt mép chén, Khấu Thu cười cười: “Lời hắn nói cậu cũng tin.”

Cơ Chi ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng, không quan tâm đến Khâu Nguyên nữa. Khấu Thu tuy nói chuyện luôn làm người nghẹn đến tức chết, nhưng làm việc quang minh lỗi lạc, đối xử với người khác ngay thẳng, không một bộ lén lén lút lút. So với lời nói mang dao của Khấu Nguyên thì đáng tin hơn nhiều.

Lúc này, chỉ nghe thấy tiếng ghế lô cửa mở. Từ bên trong đi ra một người mặc tây trang màu đen, bao phủ vóc dáng hoàn mỹ của hắn lại. Dung nhan anh tuấn tràn ngập lý tính cùng lạnh như băng, người kia chỉ đứng đó liền hình thành một vùng khí tràng vô hình.

Ánh mắt Khấu Nguyên sáng lên, tràn ngập khát khao cùng hướng tới. Thân mình đi đến phía trước, trước khi đi còn không quên cúi đầu hung tợn thì thầm bên tai Khấu Thu: “Mày tốt nhất giống như con mẹ tiện nhân của mày tự giác cút đi. Nếu không, một ngày nào đó tao sẽ khiến cho mày phải quỳ xuống cầu xin được rời đi.”

Nói xong, thay đổi một bộ thiếu niên ngượng ngùng, hướng tới cửa ghế lô đi đến, giọng điệu tràn ngập vui vẻ: “Chú Lận.”

Đáy mắt Khấu Thu trầm lại. Cơ Chi cho rằng hắn bị ảnh hưởng do lời Khấu Nguyên vừa nói. Nghĩ đến lời ác mồm độc miệng của Khấu Nguyên, đáy mắt hắn cũng lạnh lại. Còn nhiều thời gian, dám công khai nói xấu bạn hắn… Nhưng nghĩ đến đối phương bộ dáng gượng ép, không khỏi lắc đầu: “Đầu năm nay thích nam nhân hình như rất nhiều. Chỉ có điều tự mình cầu người ta thượng mình chỉ sợ không nhiều lắm.”

Sau khi nói xong, ấn chuông trên bàn. Bồi bàn đi đến, vẻ mặt mỉm cười nói: “Hai vị muốn chọn món sao?”

Cơ Chi gật đầu, hỏi ý Khấu Thu: “Cậu muốn ăn gì?”

Khóe mắt Khấu Thu hơi nhếch lên, ẩn đi tia trào phúng sâu trong đáy mắt. Mắt nhìn phương hướng Khấu Nguyên, cười ôn nhu với bồi bàn: “Một ly trà hoa cúc là được. Chỉ cần cúc hoa không cần trà.”

Âm thanh hắn không lớn không nhỏ, trùng hợp người đứng trước cửa ghế lô vừa vặn có thể nghe thấy.

Đang cười cười nói nói, Khấu Nguyên nghe thấy những lời này, cười không nổi.
Bình Luận (0)
Comment