Trùng Sinh Vào Vai Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 130

Ngoài ra, chính là phân công hợp tác. Hứa Lê là người cần được bế, người được chọn lần này không phải là Hầu Tử nữa, mà đổi thành dị năng hệ thủy trong đội của Liên Dương Diễm, còn Vương Thanh Cương cõng Giáo sư Nguy, Đại Hùng cõng Giáo sư Phương, những thanh niên khác thì tự cố gắng theo sau là được. Những người của viện nghiên cứu, cộng thêm Hứa Lê được bảo vệ ở giữa, một nhóm người giữ đội hình mở cửa phòng thí nghiệm, trước tiên là b.ắ.n ra một loạt đạn dữ dội. Rõ ràng là hôm qua đã g.i.ế.c c.h.ế.t một đám thây ma, lúc này bên ngoài lại bò đến rất nhiều thây ma. "Đi!”

Một nhóm thây ma ngã xuống, nhân lúc xác nhận xác thây ma đã c.h.ế.t đè lên xác thây ma có thể chưa c.h.ế.t bên dưới, Liên Dương Diễm ra lệnh dứt khoát.

Lần này là Từ Dần dẫn đầu, Liên Dương Diễm điện hậu. Nghỉ ngơi một đêm ngon giấc, tinh thần của Liên Dương Diễm và những người khác đã tốt hơn rất nhiều, họ mở đường thì mở đường, chặn hậu thì chặn hậu, tốc độ cũng không quá nhanh, theo lý thì mọi người đều có thể theo kịp. Nhưng đó là theo lý.

Còn chưa đi được mười mét, Hứa Lê đã nghe thấy một tiếng hét, quay đầu nhìn lại, một trong bốn nhà nghiên cứu trẻ tuổi ngã vào xác thây ma, phát ra tiếng kêu thảm thiết, trông như thể giây tiếp theo sẽ c.h.ế.t đến nơi.

Hứa Lê: "…"

Cô giật giật khóe miệng, thấy người bên cạnh thanh niên đó túm lấy anh ta, lạnh lùng nói: "Đi cho vững vào!”

Nhà nghiên cứu trẻ tuổi mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp không nói nên lời, người túm anh ta không còn cách nào khác, đành phải túm anh ta đi trước, dù sao thì đây cũng là những người họ phải cứu.

Hứa Lê đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô quay sang nhìn Giáo sư Nguỵ: "Giáo sư Ngụy, có phải mọi người vẫn luôn không ra khỏi phòng thí nghiệm không?”

"Sau khi mạt thế bắt đầu thì không ra ngoài nữa, nếu thực sự ra ngoài, chúng tôi làm sao có thể còn sống tốt như vậy được?”

Giáo sư Nguỵ trả lời câu hỏi của Hứa Lê.

Hứa Lê: "… Thảo nào.”

Những người này hoàn toàn không thích nghi với mạt thế, nhà nghiên cứu trẻ tuổi đó không phải là trường hợp cá biệt, ba người khác mặc dù tốt hơn một chút nhưng sắc mặt cũng đều tái nhợt, trông có vẻ rất sợ hãi. Mặc dù họ đã nhìn thấy thây ma trong màn hình giám sát nhưng dù sao cũng không phải tiếp xúc gần, phản ứng như vậy cũng… khá bình thường. Chỉ là có hơi cản trở. Hy vọng họ nhanh chóng thích nghi.

Trong lúc Hứa Lê suy nghĩ lung tung, họ đã thuận lợi đến phòng thí nghiệm thứ hai. Tổng cộng có sáu tầng, phòng thí nghiệm chắc chắn cũng không ít nhưng Giáo sư Nguỵ chỉ định mang đi những thứ quan trọng nhất, những thứ khác cũng có thể tìm thấy ở những nơi khác, không cần phải băn khoăn ở đây. Vì vậy, chỉ cần ghép hai phòng thí nghiệm lại là đủ. Có Giáo sư Nguỵ ở đó, chỉ cần quẹt thẻ là có thể vào phòng thí nghiệm vào bên trong, trước tiên họ nhìn thấy ba con thây ma, sau khi dọn sạch thây ma, Giáo sư Nguỵ và Giáo sư Phương đi xuống, dẫn theo bốn nhà nghiên cứu đi tháo dỡ thiết bị.

Giống như Hứa Lê đã nói trước đó, về cơ bản họ đã tháo dỡ hết mọi thứ, còn không quên phân loại những thứ có thể đè và không thể đè.”

Mang theo phần này đi, còn những tài liệu này nữa.”

Giáo sư Nguỵ đặt mọi thứ vào chỗ Hứa Lê, nhìn Hứa Lê không nhịn được nở nụ cười: "Tiểu Lê, con phải bảo vệ mình thật tốt, những thứ này rất quan trọng.”

“Con sẽ làm vậy.”

Hứa Lê thầm nghĩ bây giờ chắc không còn ai có thể sống sót tốt hơn cô nữa.
Bình Luận (0)
Comment