Trùng Sinh Vào Vai Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 157

"Làm phiền một chút.”

Hứa Lê cũng thong thả đi tới: "Nhiệm vụ chúng tôi nhận được là cứu giáo sư Ngụy và giáo sư Phương, thực ra các anh không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của chúng tôi, nếu anh không hài lòng với sự giải cứu của chúng tôi, anh có thể rời đi, tôi có thể chỉ cho anh biết điểm giải cứu gần nhất, anh đi cùng họ, có lẽ anh sẽ cảm thấy an toàn hơn.”

Gia Lương bị nghẹn đến đỏ mặt, anh ta tức giận nói: "Tôi không nói chuyện với cô!”

“Đúng rồi, nếu anh không hài lòng như vậy, anh không muốn ăn miếng dưa hấu này chứ? Dù sao thì đây cũng là đồ của chúng tôi, ai biết bên trong có độc không?”

Hứa Lê vẫy tay, hai con đao nhỏ đ.â.m vào vỏ dưa hấu lấy lại quả dưa hấu: "Ai còn muốn ăn không? Chúng ta không giữ lại để dọa người.”

“Tôi tôi tôi, đưa tôi!”

người nọ chỉ sợ thiên hạ không loạn, trực tiếp đưa tay ra nhận. Gia Lương càng tức giận hơn.

Anh ta thực sự cố tình gây chuyện, chủ yếu là anh ta nhận ra Liên Dương Diễm và những người khác đối xử với họ và Giáo sư Nguy hoàn toàn không giống nhau, rõ ràng họ cũng là nhân viên nghiên cứu, tại sao Giáo sư Nguy có thứ gì thì bốn người họ lại không được chia một phần? Ở đây ám chỉ chiếc quạt nhỏ và một cục đá mà Hứa Lê đưa cho Giáo sư Nguy, quạt nhỏ thổi vào cục đá rồi thổi vào người, trông rất mát mẻ. Rõ ràng đều là người của viện nghiên cứu, kết quả là họ chắng được hưởng chút lợi tộc nào.

Trong mắt Gia Lương, anh ta thực sự không bằng Giáo sư Nguỵ và Giáo sư Phương nhưng so với Liên Dương Diễm thì anh ta quan trọng hơn nhiều, vì vậy anh ta rất không vui khi nhận được sự đối xử như vậy.

Huống hồ anh ta biết, Liên Dương Diễm là quân nhân, đã là quân nhân, đã nhận nhiệm vụ đến cứu họ thì anh ta có quá đáng một chút thì sao?

Không thấy trước đó người suýt hại c.h.ế.t người chỉ bị trói lại sao?

"Giáo sư, ông xem họ kìa!”

"Họ làm sao? Cậu không phải đồng đội của họ, họ có thể chia dưa hấu cho cậu ăn là tốt lắm rồi.”

Giáo sư Nguỵ không nể mặt Gia Lương chút nào: "Nếu cậu không muốn ở lại thì cứ đi đi, dù sao thì đã ra khỏi viện nghiên cứu rồi, cũng không quá nguy hiểm đâu.”

Mặt Gia Lương tái mét.

"Tôi đưa cậu ra ngoài nhé? Tôi mở cửa cho cậu.”

Hứa Lê còn tiếp tục châm dầu vào lửa.

Gia Lương tiến thoái lưỡng nan, sắc mặt càng khó coi hơn. Hứa Lê đề nghị: "Tôi thấy anh ta cũng không phải người tốt, anh không phiền nếu tôi trói anh ta lại chứ?”

Lời cô còn chưa dứt thì sợi xích sắt đã trói chặt người anh ta.

"Cô quá đáng!”

Hứa Lê: "Ồ.”

Gia Lương: Sắp tức chết.JPG.

Gia Lương cứ thế bị trói lại, tất nhiên, sau đó đã đổi sang trói bằng dây thừng, không thể lãng phí sợi xích sắt của Hứa Lê được. Hơn nữa miệng anh ta cũng bị nhét giẻ. Đối với chuyện này, Giáo sư Nguỵ và Giáo sư Phương cứ như không thấy, họ biết, Hứa Lê trói người thì chứng tỏ vẫn muốn mang người theo, chỉ là phòng ngừa người này làm yêu nên mới bóp c.h.ế.t nguy cơ trong trứng nước trước.

Nhưng họ cũng không phải không làm gì cả, Giáo sư Nguỵ vẫy tay với hai nhà nghiên cứu khác: "Tiểu Vương, Tiểu Hà, hai người đừng nghĩ nhiều, nhóm đội trưởng Liên bọn họ không phải nhắm vào chúng ta. Họ cứu chúng ta ra khỏi viện nghiên cứu, chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta, hơn nữa sau này họ còn phải bảo vệ chúng ta suốt chặng đường, chúng ta không có năng lực g.i.ế.c thây ma, ngoan ngoãn nghe lời chính là giúp đỡ lớn nhất rồi, hai người biết không?”
Bình Luận (0)
Comment