Trùng Sinh Vào Vai Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 228

Hứa Lê chỉ vào lớp da lột của rắn biến dị: "Cậu định làm gì với cái này?”

Rắn biến dị lắc đầu, thậm chí còn không thèm nhìn lớp da rắn một cái, còn thè lưỡi rắn ra, trông rất chán ghét. Húa Lê: "... “

Mặc dù cô không hiểu tiếng rắn nhưng cô có thể hiểu được hành động của con rắn này và không hiểu sao, cô dường như có thể cảm nhận được một chút ý tứ của rắn biến dị, dù là hành động hay cảm nhận mơ hồ, ý của con rắn này đều là: Không cần. Hứa Lê: "... Cậu không cần thì tặng cho tôi đi.”

Ngay khoảnh khắc đó, đường như trong đôi mắt vừng đen của rắn biến dị đều hiện lên vẻ kinh ngạc. Giữ lại cái lớp da rách nát vô dụng này để làm gì? Hứa Lê cất lớp da rắn của rắn biến dị vào không gian, sau đó mới xoa xoa cái đầu nhỏ của rắn biến dị: "Cậu đã nhất quyết muốn đi theo tôi, vậy tôi đặt cho cậu một cái tên nhé?”

rắn biến dị gật đầu, sau đó nghe Hứa Lê nói: "Vậy thì gọi là Tiểu Kim đi.”

Thật là một cái tên rất phù hợp.

Hoàn toàn không biết tên mình đơn giản đến mức nào, Tiểu Kim vui vẻ kêu hai tiếng, lại lần nữa dán vào cổ tay Hứa Lê.

"Cô không sao chứ?”

Hứa Vân Thâm từ trên sân thượng lao xuống, vì chạy quá vội, n.g.ự.c anh ta phập phồng nhanh chóng, vẫn còn thở hổn hển.

A Nguyên và những người khác cũng phát hiện ra có gì đó không ổn, đều chạy xuống: "Con rắn biến dị kia đâu rồi?”

"Ở đây.”

Hứa Lê giơ cổ tay lên, cô giới thiệu: "Đây là thành viên mới của tôi, tên là Tiểu Kim.”

A Nguyên và những người khác: "?”

Hứa Vân Thâm: "... “

Tôi đã không còn là người duy nhất rồi sao? Nhưng mà một con rắn… Thôi kệ. Rắn biến dị to lớn trông thì đáng sợ, Tiểu Kim nhỏ nhắn thì chỉ còn lại đáng yêu và xinh đẹp. A Nguyên và những người khác nhìn thêm vài lần nhưng không ai lại gần.

Dù có xinh đẹp đến đâu, họ cũng không quên rằng đây thực chất là một con quái thú biến dị mạnh mẽ, nếu họ chọc rắn biến dị không vui, rắn biến dị đánh họ thì không sao nhưng nếu liên lụy đến Hứa Lê, họ hối hận cũng không kịp. Lên lầu, Hứa Lê tháo mũ bảo hiểm, cất vào không gian, tiện tay lấy ra một ít đồ ăn. Có cả bánh bao, đồ ăn vặt và trái cây.

Tiểu Kim không hứng thú với những thứ khác nhưng lại rất hứng thú với dưa hấu, Hứa Lê thấy vậy, lấy cho nó một quả dưa hấu không ướp lạnh, Tiểu Kim lập tức rời khỏi cổ tay Hứa Lê, thậm chí còn chưa đợi Hứa Lê hỏi có cần cắt ra không, nó đã cắn một miếng vỏ dưa hấu, vừa vặn cắn ra một lỗ bằng chiếc đũa, rồi chui vào. Đợi đến khi nó ra ngoài, bên trong quả dưa hấu đã rỗng, thế nhưng nó chỉ giũ giũ người, nước dưa hấu không hề dính vào người nó, nó vẻ mặt thỏa mãn quay về cổ tay Hứa Lê, còn làm nũng cọ cọ. Hứa Lê không hề lay động: "Tôi cũng không có nhiều dưa hấu, lần này là chào đón cậu nên mới cho cậu cả một quả, sau này sẽ không có cả một quả nữa đâu, đừng nghĩ đến chuyện khác.”

Tiểu Kim không thể tin nổi, Tiểu Kim kinh ngạc. Nhưng mặt bánh bao của Hứa Lê nghiêm túc, Tiểu Kim cúi đầu, vô lực cọ cọ Hứa Lê, trông rất tủi thân. Hứa Lê cũng không để ý đến nó, mà nhìn những người khác: "Sao không ăn nữa?”

"Hay là... chia phần của tôi cho nó?”

A Nguyên nhìn Hứa Lê đối xử với Tiểu Kim như vậy, sợ hãi đến run rẩy. Hứa Lê giật giật khóe miệng: "Cậu thực sự coi nó là con rắn nhỏ bằng chiếc đũa sao? Cậu nói xem phải bao nhiêu dưa hấu mới có thể lấp đầy bụng nó?”
Bình Luận (0)
Comment