Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 40

Khoảng ba giờ chiều ở Paris, hai người đã đứng trên cầu Bir-Hakeim để ngắm tháp Eiffel. Đứng trên lan can cầu, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên cả hai nhìn ngắm ngọn tháp từ dưới lên, nhưng là lần đầu tiên họ trông thấy nó ở góc độ này. 

* Cầu Bir-Hakeim (tiếng Pháp: Pont de Bir-Hakeim) hay tên cũ là Cầu Passy (Pont de Passy) là một cây cầu bắc qua sông Seine thuộc địa phận Paris, Pháp. Cây cầu này nối liền khu Passy (thuộc quận 16) ở bờ phải với khu Bir-Hakeim ở bờ trái (thuộc quận 15).

Đứng ở nơi đây có thể thoải mái nhìn ra khung cảnh xung quanh, không cần phải ngẩng cao cổ đến mức mệt mỏi. Phía sau ngọn tháp cao lớn là quãng trời xanh lam thoáng đãng, từng đám mây trắng trôi nhẹ bềnh bồng, vừa mềm mại lại vừa yên tĩnh, hình dáng liên tục biến hóa tùy ý.

Từ nơi này, trông xuống phía dưới là những tàng cây xanh um tươi tốt. Kế bên ngọn tháp, cây cối cũng trở nên nhỏ bé đến mức không thu hút được người ta. 

Trước mắt là sông Seine, mấy chiếc thuyền đậu yên trên bờ, vài chiếc phà nhàn nhã đi qua, tốc độ chầm chậm. Trên một con thuyền không lớn, người ca sĩ lang thang đứng ở đầu ngọn thuyền, tay mê mải gảy khúc nhạc với chiếc đàn ghi ta, xướng lên một khúc hát mênh mông tình cảm. Mặt sống trống trải vô cùng, Bạch Thấm không nghe rõ anh ta hát cái gì, nhưng chất giọng khàn khàn xen lẫn bi thương, phối hợp cùng tiếng đàn ghi ta lại khiến cô xúc động. Cô híp mắt, im lặng lắng nghe người ca sĩ.

Tiếng hát xa dần, biến mất không thấy tăm hơi. Bạch Thấm vừa mở mắt, một đàn bồ câu đã bay lên từ phía ngọn tháp cách đó không xa. Đứng ngắm từ trên cầu, cô cảm thấy hình như đàn chim nghịch ngợm đang vẫy cánh để gọi mình. 

Cảm giác được sự ấm áp nơi bàn tay, Bạch Thấm quay đầu nhìn lại, phát hiện ánh mắt của An Tử Thiên cũng đang nhìn vào đàn bồ câu bay lượn kia. 

"Ở trên quảng trường này, người ta có thể tự tay cho chim bồ câu ăn, nhưng bọn chúng rất nghịch ngợm, nhất định sẽ vây quanh họ hoặc là mổ vào tay rất đau!” Bạch Tấm vui sướng nói. 

"Sao em biết?” An Tử Thiên quay đầu nhìn cô, trong mắt trở nên nghi hoặc. 

Ặc... Bạch Thấm nghẹn họng. Biết nói thế nào đây, chẳng lẽ nói rằng kiếp trước, cô đã từng tự mình tới đây để cho chúng nó ăn sao? 

"Đương nhiên là xem ở trên mạng, trên mạng có nhiều công ty du lịch, người ta nói rất kỹ càng!” Đầu óc vừa xoay chuyển, cô liền cuống quýt trả lời. 

An Tử Thiên không nói gì, quay đầu, nhìn về phía hành lang dài ở giữa cầu. 

"Anh cũng thích hành lang đó sao? Em vừa lên cầu đã thấy thích rồi. Rất có cảm giác phải không? Nơi này được nhiều du khách lựa chọn để du ngoạn đó, cảnh sắc rất đẹp! Chúng ta qua đó một chút đi!” Nói xong, cô kéo tay An Tử Thiên đi qua. 

Hai bên hành lang dài là những khối thạch nhũ đẹp đẽ, kéo dài suốt trụ cầu, nghe nói đây là nơi đẹp nhất của cầu Bir-Hakeim. Bạch Thấm thưởng thức những trụ cầu bằng sắt thép đã bị thời gian mài mòn qua hơn trăm năm lịch sử, quả là khó có thể tượng tượng được rằng người ta dùng thép để tạo ra những trụ cầu mê người như thế. Thời gian tựa như một cuộc thử thách, người qua cầu muôn hình muôn vẻ, gắn liền với những câu chuyện vui tươi hoặc bi thương về cuộc đời họ. Ngày hôm nay, Bạch Thấm nắm chặt tay An Tử Thiên để bước qua hành lang dài này, cô tưởng như hình ảnh của mình cũng được nơi đây khắc ghi vào tận đáy lòng. Mỗi khi đêm dài vắng người, chiếc cầu sẽ lấy hình ảnh đó ra để thưởng thức tình cảm triền miên của hai người. Nghĩ đến đây, cô không khỏi quay đầu nhìn về phía người thương rồi mỉm cười. 

Trên cầu, đường ray xe lửa phát ra âm thanh ồn ào náo nhiệt, tiếng động cơ gần trong gang tấc. An Tử Thiên nhíu mày, Bạch Thấm lại thấy bình anh. Có anh bên cạnh, cô còn gì để bất an nữa chứ? Ôm chặt eo anh, kiễng chân lên, cô ngửa đầu, chạm vào môi anh, hôn rất dịu dàng.  

"Tách!” Một tiếng động khá nhỏ, nhưng trong hành lang yên tĩnh lại trở nên rất rõ ràng. 

Hai người quay đầu nhìn lại, An Tử Thiên chợt nắm chặt tay của Bạch Thấm. Cách đó không xa là một cô gái người Pháp xinh đẹp, mái tóc nâu tết lại thành bím, đội một chiếc mũ đơn giản, dáng vẻ thông minh nhanh nhẹn, cầm máy ảnh trong tay, nhìn về phía hai người rồi nở nụ cười. 

Bạch Thấm bước tới chào hỏi. Cảnh đẹp như vậy mà không chụp thì thật buồn thay cho đôi tình nhân và chiếc máy ảnh khát khao, mong chờ. 

Bạch Thấm đưa danh thiếp rồi nói cho cô gái kia biết, cô không muốn bức ảnh chưa được sự cho phép của mình bị truyền ra ngoài, nhất là khi cô bị chụp trong tình huống không biết gì cả.

Cô gái kia rất hiền, mỉm cười giải thích, “Nhất định rất là đẹp, đây là tấm ảnh đẹp nhất mà tôi chụp được trong ngày hôm nay đấy! Lúc anh ấy nhìn cô, ánh mắt anh ấy đẹp làm sao!”

"Chẳng lẽ ánh mắt tôi không đẹp ư?” Bạch Thấm đùa vui, hỏi ngược lại. 

"Đương nhiên là cực kỳ đẹp!” Cô gái kia cười tán thưởng.  

Cô gái người Pháp không bước tới gần An Tử Thiên, chỉ lễ phép chào tạm biệt Bạch Thấm, cầm máy ảnh trong tay rồi đi tìm phong cảnh đẹp đẽ ở nơi khác để chụp hình. 

Mặc dù như thế, An Tử Thiên vẫn cảm thấy không còn thoải mái nữa. Bạch Thấm trấn an anh, nói, “Cô ấy sẽ đưa hình cho chúng ta, còn nói là chụp rất đẹp. Em rất mong chờ đó!” 

Cảm xúc của An Tử Thiên rõ là phiền chán, Bạch Thấm đành phải nhìn thẳng vào anh, “Tử Thiên, anh không muốn chúng ta chụp hình chung sao? Lại nói, cho tới bây giờ, em và anh còn chưa chụp chung một lần, ban nãy là tấm ảnh thứ nhất đó! Chồng chưa cưới à, anh có cảm thấy thiếu sót không hả?” 

Vẻ mặt của anh rốt cuộc cũng buông lỏng, rầu rĩ mở miệng, “Anh muốn hôn em.” 

Bạch Thấm đột nhiên hiểu ra, anh không vui không phải là vì bị chụp hình mà là vì bị cắt ngang khi đang chuẩn bị hôn sao? 

Gáy của cô bị anh giữ chặt, cả người anh ngả về phía trước, đôi môi ấm áp đặt lên miệng cô. Như vậy thì anh sẽ không oán trách nữa chứ, đồ đàn ông bốc đồng! 

Có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi tâm trạng, hai người không ở lại nơi này nữa. Đèn vừa lên, cả hai đã về tới biệt thự. 

Hai người thương lượng một hồi, quyết định đi tới nơi nào không quá náo nhiệt. Bạch Thấm cảm thấy, kiếp trước cô đi tham quan danh lam thắng cảnh không ít, tuy rằng bây giờ, tâm trạng không giống trước kia, nhưng không cần phải đi tới mấy chỗ này. 

An Tử Thiên lại cho rằng, chỉ cần hai người ở cùng nhau càng nhiều càng tốt, ở đâu cũng không quan trọng. 

Ngày thứ ở Paris, hai người thay đổi đường đi, tìm đến ngôi làng Winsum thưa thớt ở phía bắc Hà Lan, thuộc tỉnh nhỏ Groningen.

Winsum  ( Groningen: Wìnzum) là một làng ở phía bắc Hà Lan, thuộc tỉnh Groningen. Nó là thủ phủ của đô thị Winsum.

Đây là địa phương được Đường Nhiệt Tâm – một người bạn của anh đề cử. Anh ta hiện đang sống một cuộc đời nhàn nhã ung dung ở Winsum, phong cảnh nơi này yên tĩnh, thích hợp với người có tính tình như ngài An – anh ta đã nói như vậy. Winsum thuộc về Hà Lan, phong cảnh tươi đẹp, Bạch Thấm nghĩ rằng đó là một đất nước tự do tự tại. Kiếp trước, cô chưa từng tới đây, vốn dĩ đang đi lại phải về khi ở nửa đường, sau này cũng không giải quyết được gì cả. 

Bước trên thảm cỏ xanh um, mềm mại ở vùng nông thôn Groningen, cảm giác ấm áp truyền vào gan bàn chân, cỏ ở bên Trung Quốc không được như thế này. 

Đất nước của cô phát triển quá nhanh, vì mục tiêu ấy mà xem nhẹ hoàn cảnh xung quanh, cho dù sau này đền bù thế nào, những thảm cỏ được nhân công nuôi cấy cũng không thể khiến người ta có cảm giác gần gũi. 

Sắc màu tự nhiên chiếm hết tầm mắt khi nhìn quanh nơi này, An Tử Thiên cũng buông lỏng người để tâm trạng nguôi đi phần nào mệt mỏi. So với biệt thự ở Paris, cầu Bir-Hakeim, anh càng thích nơi này hơn. 

Người tới đón bảo Bạch Thấm gọi mình là Hill, Hill là một ông bác béo bụng rất nhiệt tình, khoảng chừng năm mươi tuổi. Ông nói, ông có một đứa con gái xinh đẹp tên là Leah, cực kỳ xinh đẹp. Bạch Thấm vừa nghe đã biết ông thương con gái tới mức nào, ông bác thẳng thắn này vừa gặp hai người đã thao thao bất tuyệt đủ điều, kể hết về người trong nhà mình, kế đó lại bàn về triết lý sống và kinh nghiệm của bản thân. 

Tuy rằng từ đầu tới đuôi không có yên tĩnh, nhưng Bạch Thấm lại nghe ra điều hay trong từng câu nói ồn ào. An Tử Thiên vốn có hơi mất hứng, nhưng cẩn thận quan sát một chút, dù anh đang nhắm mắt dưỡng thần, anh vẫn dỏng tai lên nghe chuyện xưa mà Hill kể.

Hill có một nông trường không nhỏ, tuy là nông dân nhưng không có nghĩa là người nghèo, nhất là ở các quốc gia phương Tây phát triển, người ta càng thích cuộc sống bình yên nơi nông thôn hơn so với phồn hoa đô thị, làm chủ một nông trường tự do tự tại là lựa chọn tốt nhất của bọn họ. 

Hill sắp xếp cho Bạch Thấm và An Tử Thiên ở một phòng riêng, không cùng nhà với ông, trông qua giống như cả hai là hàng xóm của ông vậy, chỉ là căn phòng hai người “hàng xóm” ở chênh lệch rất lớn so với nhà cửa ông. 

Phòng ở đã được quét dọn sạch sẽ trước đó, nhìn qua là biết đã được thay mới. Đồ đạc trong phòng cũng được trang trí kỹ càng, Hill vừa nói vừa tự hào, căn phòng này do con gái ông xếp đặt đấy! Hai người mà chê là không được đâu! Bạch Thấm vội vàng tán thưởng, quả là rất đẹp, nói như vậy, Leah cũng là một cô gái có tâm tư tinh tế, lại không khoa trương. Bạch Thấm cực kỳ thích căn phòng này, phong cách thuần Âu châu cổ điển xen lẫn nông thôn miền quê, vừa thoải mái vừa yên tĩnh, tự do, có lẽ Leah cũng là một cô gái nhiệt tình, lanh lợi. 

Ông bác Hill lập tức nheo mắt cười, hàm râu quai nón rậm rạp không giấu được vẻ vui sướng trên khuôn mặt. Ông quay đầu nhìn qua An Tử Thiên, muốn xem ý của anh thế nào. 

An Tử Thiên nhìn khắp phòng một hồi, thấy Bạch Thấm cất lời khen, anh cũng gật đầu theo. 

Hill càng cao hứng, cười khà khà, không ngừng vuốt cái bụng to của mình. 

Ông không ở lại lâu, chỉ dặn dò một vài điều rồi để hai người ở đây, lúc gần đi còn nói, hai cô cậu nhất định sớm chê lão già như tôi dài dòng, quấy rầy thế giới tình yêu của hai người, tôi đi trước một bước vậy! Nói xong, ông trêu chọc hai người cứ nắm tay nhau mãi rồi xoay lưng rời đi. 

Bạch Thấm cũng không đỏ mặt, nắm tay mãi không buông, chẳng phải đó cũng là thói quen của cô sao? 

Thấy anh cười nhẹ mà chẳng nói gì, cô hỏi, “Ở nơi này, anh có quen không?” 

Anh gật đầu, không nói gì nữa. Có lẽ Đường đã sớm trao đổi với Hill, dặn rằng nơi này phải hoàn toàn sạch sẽ, thậm chí anh ta còn châm chọc rằng An Tử Thiên không biết quan tâm người khác, cho nên suốt đường đi, Hill mới cảm thấy kinh ngạc khi anh mở miệng, lúc anh im lặng, ông cũng không để ý nhiều.

"Rất đẹp!" Bạch Thấm nhìn những đóa hoa được cắm trong bình, có vẻ là hoa dại được hái ở ngoài, đóa nào đóa nấy nở rất to và đẹp, có thể thấy chủ nhân nơi này rất tận tâm tiếp đãi bọn họ. 

An Tử Thiên cẩn thận ngắm nhìn rèm cửa sổ bằng vải bố có hoa văn li ti, sạch sẽ không một hạt bụi, phụ họa theo Bạch Thấm, “Ừ!” Cũng không tệ, đồ đạc ở đây đều rất mới.

An Tử Thiên hiếm khi nào khẳng định như vậy, chủ yếu là vì để Bạch Thấm an tâm. Anh sẽ không kháng cự hoàn cảnh ở nơi này, chỉ cần cô vui vẻ, ngày tháng sẽ ngày càng tốt đẹp.
Bình Luận (0)
Comment