Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 47

"Tiểu Thấm, cậu quên những gì cậu đã nói rồi sao? An Tử Thiên chỉ không thích nói chuyện, không thích tiếp xúc với người khác mà thôi, những thứ khác đều giống như người bình thường mà! An Tử Thiên của cậu, im lặng đứng ở bên ngoài dòng người, có một trái tim thông suốt hơn bất kỳ người nào mà!" Lâm Mễ Nhạc có chút đau lòng, nói. 

Bạn tốt của tôi, là cái gì khiến cho bạn đã từng kiên định tin tưởng như thế lại bắt đầu bị dao động vậy?

Bạch Thấm chỉ ngây ngẩn nhìn hai người bạn tốt, trong đầu nghĩ đến cài gì đó, ánh mắt dần dần rõ ràng hơn. Thấy thế, Tô Thanh Thiển mới buông lỏng tâm tư nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm.

Cô đi ra khỏi căn phòng ngột ngạt, đi tới phòng khách, liếc mắt liền thấy đồ ăn đã nguội ở trên bàn. Đi vào, ở trên bàn có một tờ giấy nhỏ ghi "Nhớ hâm lại đồ ăn", bốn chữ này lại ép Bạch Thấm rơi lệ lần nữa.

Sau khi rửa mặt, chải đầu xong xuôi, cô hâm nóng thức ăn rồi ăn một chút, cùng Thanh Thiển và Mễ Nhạc đến An thị.

Ở dưới tòa cao ốc của An thị, Tô Thanh Thiển và Lâm Mễ Nhạc chào tạm biệt Bạch Thấm: "Chúng mình chỉ có thể đi cùng cậu tới đây thôi, tự cậu lên đi, không có gì là không giải quyết được, dũng cảm lên!" Tô Thanh Thiển mỉm cười, khích lệ.

"Đúng vậy, Tiểu Thấm, cậu đã nói cậu sẽ hạnh phúc cho chúng mình xem mà!" Lâm Mễ Nhạc nắm chặt bàn tay của Bạch Thấm, giống như làm vậy có thể tiếp thêm năng lượng cho cô.

Cô ôm nhẹ hai người bạn tốt, nói: "Yên tâm đi, mình sẽ giải quyết tốt vấn đề lần này."

Ở trong thang máy, cô cố gắng ổn định tâm tình của mình. Tới tầng cao nhất, Bạch Thấm không vào văn phòng của An Tử Thiên mà bước vào văn phòng của An Trì.

Nhìn thấy Bạch Thấm đột nhiên đến đây, An Trì hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng thay bằng vẻ vui mừng, nói: "Bạch Thấm, cô đến rồi hả!"

"An Trì, đưa chìa khóa tủ cho tôi." Không hề nhiều lời với An Trì, cô chỉ vào ngăn tủ để tài liệu, nói.

"Chìa khóa gì?" An Trì ngẩn người một lúc, ngay sau đó, cười che giấu, nói: "Sao cô đột nhiên muốn lấy chìa khóa tủ vậy? Ở trong đó toàn là tài liệu hết hạn, đồ vô dụng thôi, không có hay để xem đâu. Cô....."

Bạch Thấm cắt ngang lời anh ta, bình tĩnh nói: "Nếu như anh muốn tôi và An Tử Thiên có thể giải quyết gọn gàng vấn đề đó thì hãy đưa chìa khóa cho tôi."

An Trì do dự nhìn Bạch Thấm, động tác vô dụng, vẻ mặt rối rắm.

Bạch Thấm không có kiên nhẫn chờ đợi, chỉ vào ngăn kéo ở bên trái bàn làm việc của anh ta, nói: "Ở giữa ngăn kéo, bên trong cùng có một cái hộp nhỏ, chìa khóa ở bên trong đó, anh lấy ra hay để tự tôi lấy ra?"

An Trì nhìn thoáng qua phần giữa của ngăn kéo ở bên trái, hết sức kinh ngạc, làm sao cô biết được chìa khóa để ở chỗ này chứ?

Cô nhìn thấu sự nghi ngờ của An Trì, đáp: "Không cần quan tâm tại sao tôi lại biết chìa khóa ở chỗ nào, mặc dù tôi chưa từng mở ngăn kéo đó, nhưng tôi vẫn biết được bên trong đựng cái gì, anh không cần giấu đầu hở đuôi nữa."

Im lặng một lúc, An Trì không nói gì nữa, cuối cùng vẫn lấy chìa khóa ra đưa cho Bạch Thấm.

Cô mở ngăn tủ ra, lấy ra từng tập hồ sơ và túi giấy hoặc dầy hoặc mỏng. Bạch Thấm mở từng cái một, đọc cẩn thận, khuôn mặt vốn không có chút huyết sắc càng thêm tái nhợt, đọc đến tờ cuối thì tay chân cô lạnh lẽo, trên người đầy mồ hôi lạnh.

Cô vô lực ngồi co quắp dưới đất, An Trì kinh hãi, định tiến lên đỡ cô đứng dậy, cuối cùng vẫn nhịn xuống được.

"Còn thiếu." Bạch Thấm nhỏ giọng lẩm bẩm.

Thiếu sao? An Trì nghi ngờ, làm sao cô lại nói là thiếu chứ? Tất cả tài liệu đều ở trong đó mà!

"Trong này đều là tư liệu sau khi tôi lên cấp hai, còn thiếu tư liệu trước đó nữa!" Bạch Thấm bỗng nhiên quay đầu nhìn An Trì. 

"Ở chỗ của An Tử Thiên hả?"

An Trì phản ứng chậm một nhịp, đáp: "Hả?....Có lẽ tổng giám đốc An đã tiêu hủy chúng rồi."

"Ha ha....." Bạch Thấm cười lạnh thành tiếng, nói: "Cho nên, từ lúc tôi đến nhà họ An, đã bị anh ta giám sát đến tận bây giờ, đúng không...."

An Tử Thiên, rốt cuộc anh coi em là cái gì chứ! Bạch Thấm vô lực gào thét trong lòng.

An Trì á khẩu, nhất thời hối hận, yên lặng mắng mình lắm mồm, nói lỡ lời rồi!

Bây giờ nên làm gì đây? Anh ta lúng túng nhìn Bạch Thấm đang vô lực ngồi dưới đất. Trong phòng làm việc đã tĩnh lặng một hồi lâu, An Trì thật muốn tông cửa xông ra ngoài, né tránh tình cảnh đầy áp lực đó.

"À....Cô Bạch, cô đứng lên trước đi, mặt đất lạnh lắm!" Anh ta chìa bàn tay ra, Hắn đưa tay ra mời, nhưng không hề tiến lên, trên người cô toát ra nỗi bi thương, khiến anh ta không nỡ đến gần, nỗi chua xót khiến anh ta không thể nhìn thẳng vào cô. 

"Tôi.....Tôi đi ra ngoài rót cốc nước ấm cho cô!"

Hai, ba bước liền vọt đến trước cửa, An Trì hoàn toàn quên đi công dụng thường ngày của máy lọc nước ở trong công ty.

Vừa mở cửa ra.......

"An, tổng giám đốc An!" An Trì lại bị kinh sợ một lần nữa, anh đứng đây từ lúc nào vậy?

Trong phòng, thân thể của Bạch Thấm cứng đờ, nhưng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. An Tử Thiên không nhìn An Trì dù chỉ một cái, chỉ bất động nhìn tấm lưng cứng đờ và một đống lớn hồ sơ ở bên cạnh tay của Bạch Thấm.

Thấy không ai để ý đến mình, An Trì liền nắm chặt cơ hội, lao vèo ra ngoài, cách hiện trường tai nạn thật xa.

An Tử Thiên muốn nhấc chân bước đến gần cô hơn, dìu cô đứng lên. 

Thấm Thấm ngoan, mặt đất lạnh lắm! 

Nhưng tại sao không nhúc nhích được? An Tử Thiên cố gắng dùng sức nhưng vẫn không thể nhúc nhích.

Tiếp tục im lặng, sau khoảng một phút đồng hồ, Bạch Thấm nhụt chí nhắm mắt lại, cử động thân mình, muốn đứng lên. Nhưng vì bất động trong thời gian dài, hai chân cô đã tê cứng, vô lực, gắng gượng đứng lên được một nửa, lại ngã xuống.

Thấy thế, An Tử Thiên vốn đang đứng ngây người ở cửa, liền chạy nhanh vào, vững vàng đỡ lấy cô, há miệng muốn nói lại thôi. Mới đứng dậy, Bạch Thấm nhẹ nhàng tránh khỏi đôi tay anh, không tốn chút sức nào. An Tử Thiên lập tức buông lỏng tay ra, nhưng không hề rời đi.

Tại sao muốn buông ra, tại sao phải buông ra, anh lưu luyến hơi ấm trên người cô, làm sao có thể buông đây? An Tử Thiên bất an, ảo não vì hôm nay anh không thể không chế thân thể mình.

Bạch Thấm lại ngồi xổm xuống, lặng lẽ sắp xếp lại đống tài liệu hơi lộn xộn ở trên đất, cất hết vào trong tủ như cũ, khóa kỹ, đặt chìa khóa về chỗ cũ. Từ đầu tới cuối không hề liếc An Tử Thiên một cái.

An Tử Thiên giống như một luồng không khí đứng ở sau lưng cô, giống như không hề tồn tại.

Đóng lại, để chìa khóa vào ngăn kéo, chậm rãi rời khỏi phòng làm việc của An Trì, người phía sau vẫn đi theo, mãi cho đến lúc vào phòng làm việc của anh, Bạch Thấm thậm chí còn xoay người, cẩn thận đóng cửa lại.

"Để ở đâu?" Cô vuốt nhẹ mép cửa, cuối cùng vẫn không buông lỏng tay nắm cửa lạnh lẽo. 

"Ở chỗ này sao? Hồi tiểu học, chắc là cất ảnh ở trong nhà rồi...."

Người sau lưng vẫn lặng im như cũ.

Thấm Thấm, Thấm Thấm, không phải như vậy!  An Tử Thiên há miệng nhưng vẫn không phát ra tiếng nào. 

Tại sao anh muốn nói nhưng lại không nói nên lời được? Thấm Thấm, anh không nói nên lời, em đừng tức giận nữa, được không? Thấm Thấm, anh biêt mình sai rồi! 

Sự hoảng loạn chưa từng có khiến anh không kiềm soát được, anh dồn lực đánh vào khung cửa ở bên cạnh._-- Tiếng vang rõ ràng vẫn không khiến cô quay đầu nhìn An Tử Thiên đang vô cùng hốt hoảng, không thấy được vẻ tiều tụy thảm hại của anh.

Lúc này, Bạch Thấm lại bình tĩnh lạ thường, không hề mất khống chế hay tức giận khi biết thì ra mình luôn sống trong sự tự do nhưng đầy dối trá, đầu óc cô hỗn loạn hoặc là trống rỗng chăng? Cô chỉ biết, bây giờ cả người cô đều tràn đầy cảm giác vô lực!

"An Tử Thiên, anh nói đi, xin anh nói một câu thôi, được không?" Sự yên lặng khiến Bạch Thấm chợt thấy bất an, cái trán tựa lên cánh cửa cứng rắn, nắm chặt tay nắm cửa. 

Tại sao đã cho anh một thời gian dài như vậy, cho anh nhiều ngày như thế mà anh không hề nói được câu nào vậy? Từ đầu tới cuối hình như chỉ có mình em diễn thôi, một mình, em không cảm nhận được anh. An Tử Thiên, em thật sự vô cùng mệt mỏi.....

Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, nhỏ xuống bề mặt của tay nắm cửa mỹ lệ bằng kim loại, cô nhìn mu bàn tay tái nhợt, gầy gò của mình đã bị thấm ướt chút xíu.

Rốt cuộc, có phải chỉ có mỗi mình em đang cố gắng không? Còn anh, tại sao em không nhìn thấy sự nỗ lực của anh chứ?

"Em đã đồng ý sống cùng anh suốt đời rồi!" Cuối cùng An Tử Thiên cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn lại vô cùng kiên định. 

Thật xin lỗi, anh biết mình sai rồi, nhưng cho dù anh có làm cái gì thì em cũng không được rời xa anh, anh không cho phép! An Tử Thiên hốt hoảng trong lòng, cố gắng há miệng, cuối cùng cũng phát ra tiếng.

"Bốp!" Tiếng bạt tai vang lên rõ ràng và vang dội trong phòng làm việc rộng rãi, Bạch Thấm tức giận đến run tay. 

Cô không nhịn nổi, từng giọt lệ lăn dài trên má, cô xoay người lại, suốt mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào người đàn ông ở trước mặt, nói: "An Tử Thiên, anh dựa vào đâu chứ?" Giọng nói của cô run run, anh dựa vào đâu để chắc chắn rằng cho đến bây giờ em vẫn ở cùng anh suốt đời, không rời xa chứ?

Cô nhìn thẳng vào người đàn ông này, An Tử Thiên vẫn giống như cũ, không hề bị dao động, chỉ có đôi môi mím chặt lộ ra cảm xúc tồi tệ của anh. Anh không tránh né ánh mắt của Bạch Thấm, cũng không tức giận vì bị cô tát. Đôi mắt đen như mực, sâu không thấy đáy, Bạch Thấm vẫn chẳng thể nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào ở trong đó. Anh không tránh né mà đón nhận sự chất vấn của Bạch Thấg, giống như đang nói cho cô biết, dựa vào anh là An Tử Thiên, dựa vào lời em đã nói.

Cô cũng chú ý thấy, mấy ngày nay, hai má của An Tử Thiên đã hóp đi nhanh chóng, khuôn mặt anh không có chút huyết sắc cũng không có sức sống. Cô đè nén nỗi xót xa đang nảy sinh theo bản năng ở trong lòng, cả người anh nhếch nhác nhìn mình, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi.

Cô không đau lòng, thật sự không đau lòng!

Không đau, thật sự không đau! Thấm Thấm của anh vậy mà đã suy yếu và không còn hơi sức rồi. Quả nhiên anh vẫn không chăm sóc tốt cho cô! Thật xin lỗi, anh đã không chăm sóc tốt cho em.

"Ha ha...." Bạch Thấm vô lực cúi đầu, cười lạnh thành tiếng, cố gắng nắm chặt bàn tay đang run rẩy của mình. 

"Quả nhiên, là em đã hy vọng quá xa vời...."

Còn ngây người ở trong này làm gì nữa, cô lại vặn tay nắm cửa lạnh lẽo, nước mắt trên mặt còn chưa khô, tất cả đều dính vào lòng bàn tay, nhưng lại mang theo hơi ấm mỏng manh. 

"An Tử Thiên, chúng ta nên tách ra một thời gian để cả hai đều bình tĩnh đi."

Hoặc là, chúng ta cứ như vậy đi......Có lẽ, tách ra.........

Nghe thấy câu này, An Tử Thiên vốn đang lúng túng lại càng thêm hoảng loạn, ôm cổ Bạch Thấm, vững vàng giam cầm cô, không để cho cô động đậy được. 

"Thật xin lỗi, Thấm Thấm! Thấm Thấm, đừng đi, không cho phép em rời khỏi anh!"

Bị anh ôm chặt vào lòng, Bạch Thấm không thể nhúc nhích, đành quát khẽ: "Buông tay!"

"Thấm Thấm, thật xin lỗi, anh sai lầm rồi, em đừng đi, được không? Em đã nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh mà!" An Tử Thiên sống chết không chịu buông tay, vội vàng nói.

Giờ phút này, Bạch Thấm lại tỉnh táo khác thường, lạnh lùng chế nhạo: "An Tử Thiên, anh có yêu em không?- Anh biết tình yêu là gì không? Anh yêu em sao?" Đến cuối cùng, giọng nói của cô hơi bén nhọn, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhếch nhác của anh, cảm nhận được anh đang dần dần buông lỏng sức tay.

Cô gỡ bàn tay đặt ở trên người mình ra, An Tử Thiên, ngay cả vấn đề đó anh cũng không trả lời được, vậy thì dựa vào đâu mà anh luôn miệng nói muốn em vĩnh viễn ở bên anh chứ.

Cuối cùng Bạch Thấm cũng rời đi, bỏ lại An Tử Thiên ngơ ngác, bất lực nhìn theo bóng lưng cô.

Anh nhớ rõ, trước khi mười tám tuổi, Thấm Thấm đã rất nhiều lần quyết tuyệt rời đi như hôm nay, thậm chí còn quả quyết, vô tình hơn hôm nay. Hiện tại, anh không thể đè nén cơn đau lòng xuống được, nỗi tuyệt vọng mơ hồ nhanh chóng khuếch tán trong lòng. Chúng ta đã nói ở bên nhau suốt đời mà, tại sao em lại rời đi? Đừng như thế có được không, về sau anh sẽ nghe theo em, cũng không dám dối lừa em chuyện gì nữa....Em trở lại đi, Thấm Thấm!

Toàn thân bắt đầu co rút đau đớn, thế nhưng anh không muốn đè nén cơn đau ấy, tê liệt ngã xuống sàn nhà lạnh như băng. Thấm thấm, đau quá, em quay lại ôm anh một cái thôi, được không?

An Tử Thiên, anh dựa vào cái gì chứ?

Anh chỉ dựa vào tình yêu của anh thôi.....Vậy thì, Bạch Thấm, em dựa vào đâu mà vô tình xoay người rời đi thậm chí còn không quay đầu liếc mắt một cái chứ?

Rốt cuộc là vì cái gì........Yêu ư?

Có lẽ nó đang nằm ở chỗ nào đó trong cơ thể anh, Thấm Thấm, em quay lại đi, quay lại lấy ra giúp anh có được không? Nó ở nơi đó, cắm anh đau quá.

Không, không được! Em không được đi, không được rời đi!

Giãy dụa đứng dậy, An Tử Thiên đẩy người trong văn phòng ra, không quan tâm đến sự ngăn trở của người bên cạnh, lảo đảo chạy vào thang máy, cố gắng đuổi theo Bạch Thấm đã sớm rời đi.

Trên đường phố náo nhiệt, đông nghịt người, xe cộ và dòng người đi lại như mắc cửi, lần đầu tiên An Tử Thiên dám chen chúc trong đám người, hoảng loạn tìm kiếm mà không có chút manh mối nào. 

"Thấm Thấm, Thấm Thấm....." Có lẽ, cô sẽ xuất hiện ở ngay trước mặt anh, cười cười hiện lên má lúm đồng tiền, từ từ ôm ấp lấy anh, nói: "Em biết Tử Thiên không bỏ được em, sẽ đi tìm em mà."

Thật ầm ỹ, thật ồn ào! Vì sao các người đều nhìn tôi như vậy, thân thể đau đớn khiến tầm mắt An Tử Thiên mơ hồ, không thể thấy rõ xung quanh, nhưng anh vẫn cảm nhận được tầm mắt mãnh liệt ở xung quanh.

Anh giồng như nghe thấy những tiếng hô sợ hãi, hình như trong trí nhớ cũng có không ít cảnh tượng như thế, anh đang chen lấn trong đám người ra sức chạy về phía trước. Đám người kia đang vây quanh Thấm Thấm của anh, hại anh chẳng nhìn thấy gì, cũng chẳng làm được gì!

Đây là thế nào chứ? Lần đầu tiên người lạnh nhạt như anh đã quan tâm tới tình hình xung quanh, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, Thấm Thấm, em ở đâu? Thấm Thấm....

"A, xe!" Người xung quanh trợn to mắt thét chói tai!

Một tiếng phanh gấp chói tai giống như đã từng quen thuộc........
Bình Luận (0)
Comment