Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 49

Thiếu phu nhân thừa dịp tiểu thiếu gia đi ra ngoài mượn cớ ở lại tính kế gây nên một trận hoả hoạn trong biệt thự rồi giả ngất.

Vì một người đàn ông mà không cần con trai của chính mình!

Vì một người đàn ông thậm chí còn không biết tên mà vứt bỏ con trai con gái của mình!

An Tử Thiên tựa như trở lại cái đêm ấy, cậu đứng ở ngoài thư phòng nghe thấy ông nội gầm thét than thở trách cứ với quản gia An Hồng!

Hoá ra, cậu thương tâm tội lỗi lâu như vậy nhưng tất cả đều là sai lầm! Mẹ của cậu, người mẹ dịu dàng xinh đẹp đó, không phải bởi vì mình mà bị trận lửa lớn năm đó thiêu chết! Mà bà chỉ lợi dụng mình để đào tẩu ra khỏi ngục giam, thoát khỏi gánh nặng chính là anh để theo đuổi hạnh phúc của chính mình!

Hoá ra, cậu chỉ là một người không quan trọng, là một phiền toái mà thôi, cho nên cuối cùng vẫn bị vứt bỏ tàn nhẫn!

Hoá ra cậu chỉ là người bị vứt bỏ!

An Tử Thiên lâm vào giữa tâm ma của mình, toàn thân đều phát ra mồ hôi lạnh, bắt đầu không ngừng run rẩy.

Bạch Thấm bị đẩy ngã xuống đất, đầu đụng phải góc ghế sa lon, tuy rằng ghế được bọc lớp vỏ mềm mại nhưng bên trong vẫn còn rất cứng, hơn nữa lực đẩy của An Tử Thiên cũng lớn. Sau ót không tránh khỏi bị một vết thương lớn, chờ trận hoa mắt kia qua, Bạch Thấm khó khăn ngồi dậy, mở mắt ra thấy trước mắt chính là một màn này: “A! Anh Tử Thiên!”

Mãi cho đến khi nghe tiếng kêu sợ hãi của bé, người giúp việc chạy tới, mọi người cuống quýt chế ngự hành động điên cuồng vì phát bệnh của An Tử Thiên rồi đưa bệnh viện.

Mà bên Bạch Thấm ngồi dưới đất cũng bởi vì bị người khinh thường cộng thêm kinh sợ mà té xỉu trên đất không người để ý đến.

Bạch Thấm tỉnh lại sau ác mộng, đầu đầy mồ hôi thét lên từ trong cơn hôn mê.

“Tiểu Thấm, Tiểu Thấm, mẹ ở đây, Tiểu Thấm không cần phải sợ!” Một đôi tay ấm áp giữ chặt Bạch Thấm, ôm bé vào lòng nhẹ giọng an ủi.

Hai tay quơ lung tung dừng lại, cảm nhận được cái ôm ấm áp của mẹ, cuối cùng Bạch Thấm buông lỏng thần kinh, lớn tiếng khóc ra: “Oa a... Mẹ, con sợ! Mẹ, sao mẹ mãi tới thăm Tiểu Thấm!”

Dáng vẻ lúc An Tử Thiên phát bệnh là tình cảnh kinh khủng nhất mà trong cuộc sống tám năm ngắn ngủi tiểu Bạch Thấm đã gặp.

Gương mặt tái nhợt giống như ma cà rồng vậy, gân xanh lộ rõ trên khuôn mặt biến dạng gần như vặn vẹo, cả người bày ra một tư thái quỷ dị, không ngừng co quắp. Cô bé nhìn thấy cậu dùng tay không ngừng gõ đầu mình, có chỗ bị đánh vài cái bầm đen một mảnh, thậm chí còn lấy đầu đụng bàn trà, may mắn người làm đến đúng lúc kịp thời ngăn lại. Còn nhìn thấy khóe miệng chảy ra tia máu đỏ tươi, đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy máu chảy xuống từ người sống!

Nhưng mà điều làm cô bé sợ hãi nhất khiến bé bị ác mộng lại là ánh mắt của cậu, ánh mắt bình thường bình tĩnh không gợn sóng sớm biến thành cuồng phong như măt biển bão táp đêm giông, ưu tư sâu đậm trong mắt cậu nhiều năm sau Bạch Thấm nhớ lại mới hiểu được là cực khổ giãy dụa cùng nồng đậm tuyệt vọng.

Nhưng lúc này Bạch Thấm chỉ biết ở trong ngực mẹ lớn tiếng khóc để phát tiết nội tâm cô đơn và sợ hãi của cô bé!

“Tiểu Thấm ngoan, Tiểu Thấm đừng khóc nữa, mẹ ở đây rồi, cần phải sợ, mẹ ở đây mà.” Không tra lời tại soa không đến gặp cô bé, mẹ Bạch chỉ vỗ lưng bé, giọng ôn tồn an ủi.

“Mẹ chúng ta về nhà, về nhà được chứ?” Khóc trong lòng mẹ đến khi mệt, tâm tình cũng tạm thời thả lỏng, tiểu Bạch Thấm không khóc nữa chỉ dùng ánh mắt sưng đỏ thút thít muốn mẹ đưa cô bé về nhà: “Con muốn về nhà, con không muốn ngây ngô ở nơi này nữa, anh Tử Thiên không thích con, An gia gia cũng không thích con, bọn họ đều không thích con!”

Tuy cô bé còn nhỏ tuổi dốt nát vô tri, nhưng có cảm xúc tinh tế mẫn cảm, ít nhất bé vẫn thấy mình không được người khác thích.

“Tiểu Thấm ngoan, bây giờ Tiểu Thấm bị bệnh phải nằm viện nha, hơn nữa anh Tử Thiên cũng ở bệnh viện này, chờ anh Tử Thiên hết bệnh rồi, mẹ đưa Tiểu Thấm về nhà, đây là chuyện hai chúng ta đã nói xong rồi không phải sao?”

“Nhưng mà...” Nhưng anh Tử Thiên căn bản không có bệnh mà, lại nghĩ đến mẹ nói anh Tử Thiên cũng đang ở bệnh viện, Bạch Thấm vẫn có lời muốn nói ra nhưng không.

“Chính vì mày đòi phải về nhà mới làm cho Tử Thiên phát bệnh nghiêm trọng như thế!” Cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra, giọng An Tử Nguyệt lạnh lùng vang lên trong phòng bệnh làm Bạch Thấm sợ tới mức co rụt lại trong ngực mẹ.

Vất vả đánh bạo đưa đầu ra nhìn, thì đụng phải đôi mắt lạnh như băng đầy tức giận, vốn tiểu Bạch Thấm bị kinh sợ nước mắt lại chảy ra: “Oa... Người xấu, tất cả đều là là người xấu, con phải về nhà! Mẹ, con phải về nhà!”

Mẹ Bạch đành phải an ủi bé: “Ngoan, Tiểu Thấm, con hết bệnh rồi trở về nhà, trước tiên về nhà, Tiểu Thấm ngoan, đừng khóc!”

“Đừng hòng!” Lúc đó An Tử Nguyệt cũng chỉ là mười lăm tuổi, cho dù luôn xử sử lão luyện đến mấy nhưng thấy em trai thương yêu gặp chuyện không may cũng mất bình tĩnh, tức giận la hét: “Tao cho mày biết, em tao không bình phục thì Bạch Thấm mày cũng không được đâu hết! Tử Thiên nếu xảy ra chút vấn đề gì, công ty Bạch gia các người cũng không tồn tại được đâu!”

Mẹ Bạch vỗ lưng Bạch Thấm tay run lên cái, biểu tình cứng lại: “An tiểu thư yên tâm đi, Tiểu Thấm còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, tôi dỗ dành lát là được rồi, con bé sẽ ngoan ngoãn ở lại An gia!” rồi miễn cưỡng mỉm cười.

An Tử Nguyệt mắt lạnh nhìn xuống: “Có thể xuống giường rồi mau đến trông nom Tử Thiên, hừ!” Hừ lạnh một tiếng, rồi xoay người rời.

Mẹ Bạch cười khổ dừng động tác trên tay lại, đau lòng nhìn con gái trong ngực. Cũng không biết là đang lo lắng cho công ty mà chồng bà coi trọng có xảy ra sự cố gì hay là thương tâm cho vận mệnh con gái không thể bồi bạn cạnh mình

Thật vất vả lắm mới làm nguôi đi phiền não của con gái, dẫn bé ngoan tới phòng bệnh của An Tử Thiên. Nhìn đến sắc mặt An Tử Thiên còn ngủ mê man vẫn tái nhợt như cũ, tiểu Bạch Thấm dù gì cũng chịu lại gần chút nữa, chỉ đứng bên sofa trong phòng bệnh, vẻ mặt sợ hãi, thân hình cứng ngắc.

Mẹ Bạch không biết làm sao, suy nghĩ một chút dù sao lúc này An Tử Thiên cũng chưa tỉnh dậy, con gái không có ở trước giường cũng không sao

Đang lúc giằng co, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người bước vào là An lão gia, nhìn quanh chút bên trong, ánh mắt lướt qua mẹ con Bạch Thấm, tiểu Bạch Thấm bị ánh mắt lạnh lùng đảo qua, lúc ấy thân hình liền hơi phát run lên.

Cô bé sợ, sợ mỗi một người ở n gia, An lão gia, An Tử Nguyệt, tại ngay cả An Tử Thiên đều làm bé e ngại mà không dám đến gần.

An lão gia mở miệng, đối với sự ân cần thăm hỏi của mẹ Bạch cũng chỉ dùng ánh mắt tỏ ý mà thôi, bên trong phòng bệnh mảnh lặng im cùng khí bức bách.

Đến trước giường An Tử Thiên, cẩn thận quan sát cháu yêu một chút, An lão gia mới mở miệng: “Bạch phu nhân ra cửa đã lâu, chắc hẳn Bạch tiên sinh cũng đã lo lắng.”

Mẹ Bạch vội vàng cúi đầu đáp: “ Vâng, vốn tôi cũng muốn từ biệt An lão gia, sau đó trở về.”

Thấy mẹ nói phải đi, tiểu cô nương nóng nảy, không đoái hoài tới sự sợ hãi An lão gia: “Mẹ, con cũng muốn về nhà!” Về nhà, hôm nay Bạch Thấm nói hai chữ này là nhiều nhất, tiến lên nắm chặt góc áo mẹ, núp sau lưng mẹ.

Mẹ Bạch biến sắc, áy náy gật đầu với An lão gia, sau đó xoay người, êm ái mà không mất lực gỡ bàn tay bé nhỏ của con gái xuống: “Tiểu Thấm ngoan, bố con vẫn chờ mẹ trở về nấu cơm đấy. Con ở trong này với Tử Thiên nhé, mẹ về trước, ngày mai mẹ lại đến thăm con!”

Bạch Thấm liều mạng nắm chặt bàn tay trống không, mím miệng thật chặt, nhìn mẹ mình, không một tiếng cầu khẩn, không một tiếng thút thít.

Mẹ Bạch không đành lòng, tâm tư có chút dao động, lại xoay người vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của An lão gia.

“Bạch phu nhân mỗi ngày làm lụng vất vả lại lo chuyện nhà là mệt nhọc, nghe Bạch gia rất nhanh có con trai, đến lúc đó rượu đầy tháng tiểu thiếu gia lão gia chúng tôi nhất định tặng hậu lễ!” An Hồng bên cạnh An lão gia tử mặt tràn đầy ý cười, mở miệng.

Theo bản năng xoa bụng còn chưa nổi, mẹ Bạch ôn nhu nở nụ cười: “Cám ơn An lão gia cổ vũ!” Đứa cũng chưa sinh ra,nhưng An lão gia lại muốn tặng quà trước mặt mọi người, Bạch gia thụ sủng nhược kinh.

An lão gia mở miệng: “Như vậy thì Bạch phu nhân không chịu nổi mệt nhọc, cũng không cần bôn ba quá độ. Bạch Thấm ở An gia nhất định kém hơn so với ở Bạch gia, nhưng bà cũng biết Tử Thiên coi trọng con bé như vậy làm sao có thể khiến bé chịu ủy khuất!” Con bé cứ đưa cho An gia chúng ta, nhất định so với ở Bạch gia các người đại phú đại quý!

“Vâng, Tiểu Thấm được An lão gia tự tay bồi dưỡng lớn lên, chúng tôi làm cha mẹ tự nhiên sẽ không lo lắng, chồng của tôi cũng đã nói qua mấy lần. An lão gia yên tâm đi!” Mẹ Bạch cúi đầu nhún nhường như cũ.

Bạch Thấm lơ mơ nghe, cho dù không nghe ra toàn bộ ý tứ nhưng ít nhất cô bé cũng nghe hiểu trong bụng mẹ có em trai, còn mình phải ở An gia thật lâu thật lâu!

Vốn khuôn mặt nhắn tái nhợt lại càng như có chút máu, toàn thân phát lạnh, mở to mắt nhìn người mẹ ôn nhu trước sau như một, há miệng lại nhưng không phát ra thanh âm nào, nước mắt từng giọt lớn chảy xuống.

Mẹ Bạch bước ra khỏi cánh cửa nhịn được quay đầu nhìn đứng con gái đứng ngẩn người, có chút sững sờ.

Lúc này Bạch Thấm vẫn nghe được rành mạch, An lão gia: “Bạch phu nhân trở về chuyển lời với Bạch tiên sinh, công ty Bạch gia ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng!”

Mẹ Bạch khuôn mặt hơi động, quay đầu quyết đoán rời đi.

Cho dù ba người đứng, một người nằm, trong phòng bệnh vẫn an tĩnh không một âm thanh gì.

“Tiểu thiếu gia, cậu tỉnh rồi!” giọng An Hồng vui sướng gọi tỉnh An lão gia vẫn đặt uy áp trên người Bạch Thấm.

Vội vàng nhìn cháu của mình, An Tử Thiên không có có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa mẹ Bạhc vừa rời đi.

“Tử Thiên cháu thấy trong người thế nào, có chỗ nào khó chịu không?” An lão gia lúc này mới có chút giống ông lão bình thường, diễn tả sự quan tâm bằng lời nói.

An Tử Thiên quay đầu, ánh mắt dời đến người Bạch Thấm cách giường bệnh không bao xa. Cũng khôngđể ý tới ông nội mình, chỉ để ý đến cô bé.

Em cũng bị từ bỏ rồi, em thấy đó, em cũng bị từ bỏ rồi! Trong lòng hiểu sao lại có niềm sung sướng vô hình, thật tốt, về sau em còn cười ngọt ngào như vậy được sao? Em xem, mẹ em cũng bỏ em tuyệt tình như vậy, bà ấy không cần em!

Phía dưới chăn trắng tinh, hai tay nắm thành quyền từ từ buông ra, An Tử Thiên nhìn Bạch Thấm còn yên lặng rơi nước mắt, bỗng nhiên nở một nụ cười yếu ớt: “Lại đây.” Giọng bởi vì vừa mới tỉnh lại, giọng nói vì thiếu nước mà khàn khàn.

Lúc này ánh mắt người trong phòng bệnh đều tập trung người cô bé, khuôn mặt tái nhợt của Bạch Thấm bây giờ cùng An Tử Thiên tương xứng, bé đứng lẳng lặng không hề nhúc nhích.

Khuôn mặt An lão gia trầm xuống, chuẩn bị há mồm ra lệnh, An Tử Thiên rốt cuộc lại lên tiếng, tay từ trong chăn xuất ra, hướng Bạch Thấm giang tay ra: “Thấm Thấm, lại đây!” Giọng nói hơi cao lên, lại mang chút áp bức chí khí không rõ lắm.

Thân hình Bạch Thấm chấn động, chật vật bước chân lên, đi lại, An Tử Thiên chính xác bắt được bàn tay bé còn có chút run rẩy, thật lạnh quá!

Vậy em có chết lòng không? Bị cha mẹ vứt bỏ, em cũng thật đáng thương!

An Tử Thiên cười khó hiểu, thậm chí cười ra tiếng, cũng để ý đến hai người An lão gia kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn. Chỉ cầm lấy tay bé lạnh như băng của Bạch Thấm, cẩn thận ngắm mặt mũi tái nhợt của bé, tự mình cười.

Nhìn xem, tôi không phải cũng cô đơn, em cũng cô đơn như vậy! Em làm bạn cùng, tôi cũng sẽ luôn bên em, chúng ta nên ở chung với nhau như thế!
Bình Luận (0)
Comment