Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Chương 169

Tô Mặc ẩn thân đến vừa kịp lúc chứng kiến cảnh này, trông thiếu niên này còn rất trẻ, không ngờ ra tay lại tàn nhẫn như vậy.

Nhưng dù có tàn nhẫn đến đâu thì lão nương đây cũng trị được ngươi.

Nghĩ đến đây, Tô Mặc đưa tay vào không gian, nàng đang nghĩ xem nên dùng loại độc trùng nào để đối phó với bọn chúng thì đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa “Lộc cộc.” từ xa vọng lại.

Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, một đội kỵ binh dừng lại trước mặt Mạch Thượng.

“Nhị đệ thật khéo, không ngờ chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây.” Mạch Thượng nhìn rõ người đến, lạnh lùng nói.

“Đại ca, không phải khéo, là phụ hoàng lo lắng cho huynh, sai đệ đến đón.” Người đến chính là Nhị hoàng tử Phong Tuấn của Phiên quốc.

“Ngươi nói với phụ hoàng, ta có thể giải quyết được, không cần ngươi đến đón.” Mạch Thượng nghe xong, sắc mặt lạnh lùng nói.

Tuy hắn ta là Đại hoàng tử nhưng khi hắn ta còn nhỏ mẫu hậu của hắn ta đã mắc bệnh cấp tính mà chết, hoàng hậu hiện tại chính là thân mẫu của Phong Tuấn.

Hai người bọn họ đều là nhi tử của hoàng hậu, tuy hắn ta là con trưởng nhưng mẫu thân của Phong Tuấn lại trẻ đẹp, được sủng ái, đây chính là nguyên nhân khiến hoàng đế là cha hắn ta vẫn chưa lập thái tử.

Hoàng đế cha hắn ta vẫn luôn do dự giữa hắn ta và nhị đệ, muốn lập hắn ta nhưng hoàng hậu trẻ tuổi của ông ta làm sao có thể chịu được, nếu lập Phong Tuấn nhưng lại sợ quần thần bàn tán.

 

Vì vậy, chuyện này vẫn chưa được định đoạt.

“Ý chỉ của phụ hoàng, đệ không dám làm trái, huống hồ huynh đến tìm tam muội, đệ cũng vậy.” Khóe miệng Phong Tuấn nở một nụ cười chế giễu, sau đó hạ giọng nói: “Ả tiện nhân này là đệ bán sang Ly quốc, huynh còn đến tìm, huynh không sợ mẫu hậu của đệ tức giận sao?”

“Cái gì? Là ngươi bán Nhu nhi đến đây? Phong Tuấn, ngươi điên rồi, lại đi bán chính muội muội ruột của mình!” Mạch Thượng trợn mắt hét lớn.

“Ồ! Đại ca tốt của ta, sao huynh lại giống như một thánh nhân vậy, nương của Nhu muội vốn là thị nữ của mẫu hậu ta, nhân lúc mẫu hậu ta đi chùa cầu phúc, đã quyến rũ phụ hoàng, sinh ra thứ tiện nhân này, thế nào? Không xử lý nàng ta, chẳng lẽ để mẫu hậu ngày ngày nhìn nàng ta mà tức nghẹn sao? Ta rất hiếu thuận.” Phong Tuấn cười gian: “Huống hồ, không đưa nàng ta đến đây, chúng ta lấy cớ gì để tấn công thành Trường Phong? Làm sao đi g.i.ế.c tên rùa đen Triệu Tuyên kia?”

Tô Mặc nghe xong nhíu mày, người Phiên quốc này đúng là không bằng cầm thú, vì dã tâm của mình, lại đi bán chính muội muội ruột, đây còn là người sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

“Các ngươi có phải quá đáng lắm rồi không, chẳng phải đã âm thầm xử lý nương của Nhu nhi rồi sao? Còn chưa buông tha cho Nhu nhi?” Mạch Thượng hạ giọng hỏi.

“Đại ca biết nhiều thật đấy, chỉ tiếc là chuyện trong cung biết càng nhiều, đầu rơi càng nhanh!” Phong Tuấn nói bằng giọng âm dương quái khí.

“Các ngươi không thể buông tha cho Nhu nhi sao?” Giọng Mạch Thượng càng lúc càng thấp.

“Đại ca, đây đều là chuyện nhỏ, huynh về đi, chuyện này giao cho đệ, đệ nhất định sẽ buông tha cho nàng ta, tìm được nàng ta, đệ đảm bảo nàng ta vẫn có thể làm công chúa của Phiên quốc, đại ca lại che chở nàng ta như vậy, xem ra tình cảm huynh muội thật sâu đậm.” Phong Tuấn trêu chọc.

“Trước khi mẫu thân của ngươi vào cung thì nương của nàng ta vẫn luôn theo hầu mẫu hậu của ta, nương của nàng ta chính là thị nữ mà mẫu hậu ta mang theo từ nhà mẹ đẻ.” Mạch Thượng nói.

Bình Luận (0)
Comment