Cửa mở, một tráng hán đi ra, vừa nhìn thấy Trần Thiếu Khanh bị bỏ lại phía sau: “Đứng lại!”
Trần Thiếu Khanh bất đắc dĩ cười cười, lấy một thỏi bạc trong n.g.ự.c đưa cho nam nhân: “Xin lỗi.”
Nói xong, sải bước chạy theo hướng Tô Mặc và thiếu niên.
“Hahaha! Tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại, b.ắ.n chuẩn quá.” Thiếu niên dừng lại cười nói.
“Thế nào? Ta lợi hại không? Có thể giúp ngươi xử lý lão cha chó mã của ngươi không?” Tô Mặc buông tay thiếu niên cười hỏi.
“Được! Ừ! Được!” Thiếu niên gật đầu.
Tô Mặc đưa cho hắn cái ná thun trong tay: “Cái này cho ngươi, tự học đi, sau này cũng có thể tự bảo vệ mình, không còn nương, cha lại không trông cậy được, phải dựa vào chính mình, ngươi là nam tử hán, nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, chuyện gì cũng phải gánh vác, không được trốn tránh, biết chưa?”
Thiếu niên do dự nhận lấy cái ná thun: “Thật sự tặng cho ta sao?”
“Tất nhiên, ta là chưởng môn phái ná thun, từ nay về sau ngươi chính là phó chưởng môn, sau này luyện thành tài phải tiếp quản vị trí của ta.” Tô Mặc nghiêm túc nói bừa.
Thiếu niên nghe xong cũng bật cười.
Hắn đã lâu rồi không vui vẻ như vậy, từ khi nương mất, trong lòng hắn luôn tràn ngập hận thù, hận lão cha chó má kia, càng hận ả nữ nhân kia.
Cảm thấy chính bọn họ đã bức c.h.ế.t nương hắn.
Hắn không có một ngày nào không muốn bọn họ chết!
Nhưng hắn lại không có bản lĩnh đó, cho nên chỉ có thể nghĩ cách chạy trốn, không nhìn thấy bọn họ.
Nhưng lần nào cũng bị bắt về, cha trói hắn lại, treo lên xà nhà nhưng có cơ hội, hắn vẫn muốn chạy trốn!
“Ngươi tên gì?” Tô Mặc cuối cùng cũng ngừng nói nhảm, nghiêm túc hỏi.
“Trịnh Niên, nương ta họ Trịnh, ta không cùng họ với tên chó già kia, ta tự đổi họ của mình.” Trịnh Niên buồn bã nói.
“Ồ!” Tô Mặc xoa đầu hắn, gật đầu, thiếu niên này cũng thật đáng thương.
Lúc này, Trần Thiếu Khanh từ phía sau đuổi tới: “Mặc Mặc, chúng ta nên đưa hắn về rồi, trời đã tối rồi.”
“Ta không về! Chết cũng không về!” Trịnh Niên nghe xong lại kích động.
“Ngươi có muốn theo tỷ tỷ không?” Tô Mặc ngẩng đầu hỏi hắn.
“Muốn!” Trịnh Niên không chút do dự gật đầu.
“Được, chúng ta về nói với lão cha chó má của ngươi một tiếng, sau này ngươi đi theo ta, làm đệ đệ của ta.” Tô Mặc ngẩng đầu, rất nghiêm túc nói.
“Tỷ không lừa ta chứ?” Trịnh Niên có chút không tin Tô Mặc.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tin hay không tùy ngươi, không tin thì thôi!” Tô Mặc nói xong không để ý đến hắn nữa, cùng Trần Thiếu Khanh không ngoảnh đầu lại đi về phía trước.
“Này! Đợi ta với, ta tin! Ta tin!”
Tô Mặc thấy Trịnh Niên cuối cùng cũng đuổi kịp, đắc ý nhướng mày với Trần Thiếu Khanh.
Trần Thiếu Khanh ngầm giơ ngón tay cái với nàng.
Ba người đến trước cửa viện của đình trưởng, Tô Mặc nói: “Ngươi đi nói, chúng ta ở đây đợi ngươi.”
Trịnh Niên có chút sợ hãi: “Tỷ đi cùng ta, nếu ta tự đi thì sợ là không ra được.”
Tô Mặc cười cười, trong lòng nghĩ, không ra được thì đúng rồi.
Ta cần chính là ngươi không ra được!
“Được, ngươi đi trước, chúng ta đi theo sau ngươi.” Tô Mặc gật đầu, đưa tay để Trịnh Niên vào viện.
Trịnh Niên chậm chạp đẩy cửa đi vào.
“Ôi chao! Tiểu công tử về rồi, lão gia, tiểu công tử về rồi.” Là giọng của một người hầu trong phủ.
Sau đó nghe thấy bên trong bắt đầu có động tĩnh, hình như có rất nhiều người đi ra.
“Thằng ranh con, ngươi lại đi đâu rồi, xem ta có đánh c.h.ế.t ngươi không!” Là giọng của đình trưởng Ngô Giang.