Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Chương 565

“Mau mở cửa, hai tên trộm đang ở bên trong!” Tên tiểu thái giám vẫn đang ra sức kêu gào.

Nhưng tên thị vệ mở cửa nhìn hắn ta như nhìn đồ ngốc: “Vương Đinh, ngươi đừng có hồ đồ, chúng ta đều ở đây canh giữ cẩn thận, chưa từng rời đi, làm sao có người vào được, đừng nói là người, ngay cả một con kiến cũng không thể vào được.”

“Đúng vậy, ngươi uống rượu đến ngốc rồi phải không!” Hai tên thị vệ nhìn hắn ta trêu chọc, cười nhạo.

“Thật mà, bọn chúng khống chế ta dẫn bọn chúng đến đây, đánh ta ngất xỉu, khi ta tỉnh lại, bọn chúng đã biến mất, chắc chắn là đã vào bên trong rồi, các ngươi mở ra xem đi!”

Tên tiểu thái giám vẫn cố chấp tranh cãi.

Hai tên thị vệ canh cửa nhíu mày: “Được! Tin ngươi một lần, nếu không có chuyện gì, xem chúng ta có đánh gãy chân chó của người không.”

“Vừa hay, Lý Thượng thư cầm chìa khóa kho bạc đang làm việc trong cung, ta sẽ đi tìm ông ấy.”

Nói xong, một tên đi tìm người cầm chìa khóa.

Một lúc lâu sau hắn mới quay lại, phía sau còn có Lý Thượng thư, nghe nói quốc khố xảy ra chuyện, sao ông ta có thể ngồi yên được?

Lý Thượng thư cầm chìa khóa nhanh chóng mở kho, nhìn vào bên trong, ông ta lập tức ngây như phỗng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ôi trời! Sao lại trống không?” Tên thị vệ canh giữ kho sợ đến mềm cả chân, ngã ngồi bệt xuống đất.

Hai tên thị vệ nhìn nhau, toàn thân run rẩy như cầy sấy.

Chúng sờ sờ cái đầu trên cổ, trợn mắt, ngất lịm đi.

Lý Thượng thư nhìn kho chứa trống rỗng, muốn khóc mà không có nước mắt, ông ta biết mình xong rồi...

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ẩn thân lại đến kho thuốc của Phiên quốc, những cây ngưu bàng thượng hạng và các loại thuốc khác chắc chắn đều ở đây.

 

Hai người dịch chuyển tức thời vào kho, bắt đầu lục tung lên.

Quả nhiên không đoán sai, không chỉ có ngưu bàng, đủ loại thuốc quý hiếm và thông thường đều được sắp xếp ngay ngắn trên giá hàng trong kho.

“Sư huynh, lần này đúng là không uổng công đến đây, phải cảm ơn tên trộm nhỏ dẫn đường, chúng ta mới đến được đây.” Tô Mặc vừa nói vừa vung tay thu ngưu bàng và các loại thuốc khác vào không gian.

Trần Thiếu Khanh cũng không rảnh rỗi, thu sạch sẽ từng thùng nhân sâm, lộc nhung và các loại thuốc quý khác.

Cuối cùng, cả giá thuốc cũng được thu vào, dù sao cũng trống rồi, để lại cho chúng cũng chẳng có tác dụng gì, để ở đây cũng chỉ là lãng phí.

“Sư huynh, sạch rồi, chúng ta đi chỗ khác xem tiếp.” Tô Mặc nói đầy hứng thú.

“Những thứ còn lại cứ để đó, chúng ta đưa thánh chỉ cho bệ hạ trước, để người thu hồi thành trì, chúng ta có thể đến hoàng cung bất cứ lúc nào.” Trần Thiếu Khanh cười nói.

“Đúng vậy! Làm chính sự trước!” Tô Mặc gật đầu, nàng lấy khăn tay lau sạch bụi trên tay, rồi đưa khăn cho Trần Thiếu Khanh.

Trần Thiếu Khanh không nhận, mà dang hai tay ra: “Muội lau cho ta.”

Hắn vừa cười vừa nhìn Tô Mặc, rất kiên nhẫn chờ đợi.

Tô Mặc chớp chớp mắt, thở dài: “Sư huynh, huynh thay đổi rồi sao? Sao lại khác hẳn trước kia vậy?”

“Vậy muội thích sư huynh nào hơn?” Đôi mắt sáng như sao của Trần Thiếu Khanh lấp lánh nhìn Tô Mặc.

“Tất nhiên là sư huynh bây giờ.” Tô Mặc nói rồi kiên nhẫn lau sạch tay cho Trần Thiếu Khanh.

Trần Thiếu Khanh có vẻ hơi thất vọng, hóa ra ở mạt thế, sư muội căn bản không thích mình.

“Nhưng Mặc Mặc, ta vẫn luôn thích muội.” Trần Thiếu Khanh thầm nói trong lòng.

Tô Mặc thấy Trần Thiếu Khanh có vẻ ngẩn ngơ, vội vàng giải thích: “Vì lúc đó sư huynh cũng không thích ta, lúc nào cũng hung dữ với ta, còn trừng mắt với ta, hyunh biết không, ta thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy đôi mắt to của huynh nhìn chằm chằm ta.”

Bình Luận (0)
Comment