Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 100 - Chương 100: Cầm Lấy Đi, Tích Góp Làm Sính Lễ Lấy Tiểu Phương

. Chương 100: Cầm Lấy Đi, Tích Góp Làm Sính Lễ Lấy Tiểu Phương
Tiêu Vũ hừ nhẹ một tiếng, xem ra Tiền Xuyên đã rơi vào bẫy, chuẩn bị làm Huyện lệnh của nàng rồi.

Tiền Xuyên tỏ ra thần bí nói: “Ta tìm Công chúa tới đây là vì phát hiện một bí mật, Trần đại nhân đã viết một bức mật tín, căn dặn huynh đệ Thôi gia đưa về kinh.”

“Ta hoài nghi nội dung trong bức thư kia có liên quan đến Công chúa.” Tiền Xuyên tiếp tục nói.

“Trần Thuận Niên này không phải loại tốt lành gì, đừng thấy bên ngoài ông ta tiêu tiền của Công chúa, nhưng sau lưng ông ta lại là tay sai của Hoàng đế.” Tiền Xuyên nói tới đây thì rất khinh thường.

“Vũ Văn lão cẩu.” Tiền Xuyên uốn nắn một câu.

Tiền Xuyên: “Vũ... Vũ Văn... lão cẩu?”

Tiêu Vũ giơ ngón cái.

Sau đó nàng lấy hai viên trân châu từ trong tay áo ra, kín đáo đưa cho Tiền Xuyên: “Cầm lấy đi, tích góp làm sính lễ lấy Tiểu Phương!”

Tiền Xuyên cảm động nhìn Tiêu Vũ, hai mắt trở nên đỏ ngầu: “Công chúa, không ngờ rằng người lại quan tâm việc riêng của thuộc hạ như ta đến vậy.”

Tiêu Vũ vẫn muốn xác nhận lại một chút: “Thuộc hạ? Thế nên ngươi bằng lòng làm thuộc hạ cho ta đúng không?”

Tiền Xuyên gật đầu như giã tỏi: “Ta đã nghiêm túc suy nghĩ rồi, thay vì cả đời làm một tiểu lâu la bị người ta gọi tới quát đi, chi bằng cùng Công chúa xây dựng sự nghiệp lẫy lừng!”

Nếu hắn ta không nghĩ thông những điều này thì đã không tới đây mật báo cho Tiêu Vũ.

Nhưng Tiền Xuyên vẫn có chút lo lắng: “Chi có điều ta như vậy có phải là phản đồ hay không?”

Đôi lông mày của Tiêu Vũ nhíu lại: “Phản đồ cái gì? Ngươi làm vậy là trung nghĩa! Hoàng tộc Tiêu thị và dân chúng trong thiên hạ đều sẽ kính nể sự trung thành của ngươi! Xưa có Nhạc Phi trung thành đền nợ nước, nay có Tiền Xuyên ngươi quyết tâm đi theo Tiêu Vũ!”

“Đợi mấy trăm năm sau, ta và ngươi đều qua đời, Tiền Xuyên ngươi vẫn sẽ giữ được tiếng thơm trên đời!” Tiêu Vũ cất giọng nói.

Lời nói của Tiêu Vũ quá nhiệt huyết quá sục sôi, điều này khiến trong lòng Tiền Xuyên đột nhiên có một loại theo đuổi còn cao cả hơn so với việc lấy Tiểu Phương!

“Người trẻ tuổi, ngươi làm rất tốt! Sau này đừng nói là Huyện lệnh, cho dù là phong Vương bái Tướng cũng không phải là không thể. Nói không chừng còn có thể để Tiểu Phương trở thành Cáo mệnh phu nhân.” Tiêu Vũ lại nói.

Tiền Xuyên bảo: “Điện hạ, người cứ yên tâm đi, Tiền Xuyên ta trung thành như vậy, vì Công chúa cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng bằng lòng.”

“Chỉ có điều nếu như ta chết thật, kính xin Công chúa thay ta chăm sóc Tiểu Phương một chút.” Tiền Xuyên trầm giọng nói.

Đợi đến khi Tiền Xuyên và Tiêu Vũ cùng nhau trở lại đại doanh lưu đày, hắn ta đã như lọt vào trong sương mù rồi.

Tiền Xuyên kiên định gật đầu với Tiêu Vũ, cất bước nhẹ nhàng trở về bên cạnh Trần Thuận Niên. Bây giờ hắn ta không còn là Tiền Xuyên bình thường nữa mà là một mật thám lẻ loi!

Là thanh kiếm sắc bén ẩn nấp bên cạnh kẻ địch của Công chúa! Là sự tồn tại quan trọng nhất bị mắc kẹt trong cơ quan ngôn luận của kẻ địch!

Tô Lệ Nương rất tò mò hỏi: “Công chúa, ngươi nói gì hắn ta vậy? Sao hắn ta lại thành ra như thế?”

Tiêu Vũ cười tủm tỉm: “Cùng nhau đi nhà xí, tất nhiên đã thành bằng hữu, quan hệ đương nhiên thân mật.”

Dung Phi vô cùng đau đớn: “Công chúa! Dù gì người cũng là một nữ tử, tuy rằng bây giờ bị lưu đày nhưng người không thể cam chịu được, vẫn phải coi trọng thanh danh một chút.”

“Nếu chúng ta có cơ hội sống tới chỗ lưu đày, nhất định ta và Tô Lệ Nương sẽ nghĩ cách tích cóp đủ của hồi môn, tìm một phu quân cho người gả, trải qua ngày tháng bình an.” Dung Phi tiếp tục nó.

Tiêu Vũ nhìn Dung Phi, mở miệng hỏi: “Chờ đến nơi lưu đày, ta sẽ xem xét hai nam nhân tốt cho các ngươi trước. Nói thử xem, các ngươi thích tráng hán hay là thích yếu ớt hơn?”

Dung Phi: “...”

Tô Lệ Nương: “...”

Nghe kìa, nghe kìa! Đây là lời nói hung tàn gì vậy!

Dung Phi lập tức chắp tay trước ngực: “Ta nguyện cả đời không gả thủ tiết cho bệ hạ, chỉ chờ trăm năm sau có thể hợp táng với bệ hạ.”

Tô Lệ Nương nghe thấy thế lập tức nở nụ cười, dùng giọng nói quyến rũ mềm mại nói: “Ta nói này Giang Cẩm Dung, ngươi đừng có dát vàng lên mặt mình nữa, ngươi cho rằng bệ hạ muốn hợp táng với ngươi sao?”

Dung Phi lập tức cãi lại: “Đương nhiên là muốn rồi!”

“Không ngại nói thật cho ngươi biết, bệ hạ đã nói với ta từ lâu rồi, con người của ngươi rất nhàm chán, thỉnh thoảng ông ấy tới cung của ngươi cũng là vì nể mặt phụ thân ngươi thôi. Nếu không ngươi cho rằng ông ấy muốn nghe ngươi đàm văn luận đạo với ông ấy sao?” Tô Lệ Nương hừ nhẹ một tiếng.

new UiSelector().text(“
Bình Luận (0)
Comment