.
Chương 106: Để Nàng Ta Hồi Kinh
Lúc này Vũ Văn Thành nhớ tới Tiêu Vũ, trong lòng vậy mà cảm thấy có chút tiếc nuối...
Hắn ta rất hối hận vì lúc trước bản thân không thu Tiêu Vũ vào tay sớm một chút, sau này hắn ta lại nghĩ đến việc đi tìm Tiêu Vũ, nhưng chẳng hiểu sao cơ thể của hắn ta lại xảy ra thay đổi, không còn hứng thú với nữ tử nữa.
Vũ Văn Thành sứt đầu mẻ trán vì chuyện biến thành Vũ Văn Bất Quần nên đã vứt chuyện này sang một bên.
Công chúa đã từng cao quý không ai bì nổi kia vậy mà sắp chết sao? Trong lòng Vũ Văn Thành có tiếc nuối do không thể ra tay thành công, nhưng nhiều hơn là sảng khoái.
Thẩm Hàn Thu trầm giọng nói: “Nếu đã sắp chết, vậy thì áp giải hồi kinh, để cho nàng ta chết dưới mí mắt!”
Vũ Văn Thành nghe Thẩm Hàn Thu nói vậy thì cau mày nhìn về phía Thẩm Hàn Thu.
Hắn ta không làm lớn chuyện của Văn Thanh Lan và Thẩm Hàn Thu, chủ yếu là vì nhược điểm của hắn ta đã bị Văn Thanh Lan bắt được. Thẩm Hàn Thu cũng trở thành cá lọt lưới.
Bây giờ Thẩm Hàn Thu đã là cận thần của Thiên tử, hơn nữa lối làm việc tàn nhẫn, người bình thường không dám chọc vào.
Vì vậy lúc hắn ta nói như thế không ai phản đối. Ngay khi triều đình đang vô cùng yên tĩnh, một trận cười khẽ truyền tới. Ánh mắt của mọi người rơi vào Ngụy Ngọc Lâm đứng cuối cùng.
Chỉ nghe Ngụy Ngọc Lâm nói: “Ta nói này Thẩm Hàn Thu, không phải là ngươi khó quên chuyện xưa tiền triều đấy chứ? Vậy mà muốn cho dư nghiệt Tiêu thị chết ở Thịnh Kinh.”
Mặc dù Ngụy Ngọc Lâm là con tin của Ngụy quốc, nhưng thỉnh thoảng cũng cần phải vào triều một lúc để thể hiện sự rộng lượng của Thiên quốc Hạ bang Đại Ninh.
(Thiên quốc: thiên đường; Hạ bang: hay còn gọi là thượng quốc, cách gọi quốc gia một cách tôn kính.)
Sắc mặt Thẩm Hàn Thu tối sầm: “Ngụy Ngọc Lâm, ngươi đừng vội ăn nói bừa bãi, ai không biết chuyện của ngươi và Tiêu Vũ chứ?”
Ngụy Ngọc Lâm như cười mà không phải cười hỏi: “Chuyện của ta và Tiêu Vũ có liên quan trực tiếp tới việc Thẩm đại nhân có thương tiếc hoàng tộc Tiêu thị hay không sao? Ta thì không muốn đón những người này về Thịnh Kinh, lỡ như lúc trở lại người còn chưa chết, chẳng phải phiền phức rồi sao?”
Nói đến đây, Ngụy Ngọc Lâm lập tức nhìn Vũ Văn Phong chắp tay nói: “Đây vốn là chuyện của Đại Ninh, ta không nên tham gia, nhưng được bệ hạ tín nhiệm, nếu ta đã ở triều đình này thì phải san sẻ cho bệ hạ.”
“Phán bọn họ lưu đày đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, cứ để cho bọn họ tự sinh tự diệt đi.” Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói.
Vũ Văn Phong nhẹ gật đầu: “Ngụy Vương nói rất có lý.”
“Bệ hạ thánh minh.” Ngụy Ngọc Lâm cung kính chắp tay nói.
Thẩm Hàn Thu rất bất mãn: “Bệ hạ!”
“Ta nói này Thẩm đại nhân, bệ hạ đã ra quyết định, không phải ngươi còn ý kiến gì đấy chứ?” Ngụy Ngọc Lâm hỏi.
Vũ Văn Phong đã đưa mắt nhìn Thẩm Hàn Thu, rõ ràng ông ta đã có chút không vui.
Thẩm Hàn Thu vội vàng nói: “Thần không dám.”
Sau khi hạ triều, Thẩm Hàn Thu chặn đường Ngụy Ngọc Lâm: “Ngụy Vương, cuối cùng ngươi có mục đích gì?”
Ngụy Ngọc Lâm ho nhẹ một tiếng, cả người đầy vẻ bệnh tật, giống như người đối đầu với Thẩm Hàn Thu trên triều vừa rồi không phải hắn vậy.
Hắn thản nhiên nói: “Bổn vương không muốn nhìn thấy Tiêu Vũ này nữa, sao? Có vấn đề gì không?”
Thẩm Hàn Thu híp mắt: “Không có vấn đề.”
“Ngụy Vương, tốt nhất ngươi đừng để ta phát hiện ngươi lại làm chuyện gì mờ ám!” Thẩm Hàn Thu cảnh cáo.
Ngụy Ngọc Lâm nhẹ nhàng cười, giống như vốn dĩ không đặt Thẩm Hàn Thu vào mắt.
Lúc trở lại Ngụy Vương phủ, Thiết Sơn và Ngụy Lục đều đang ở thư phòng của Ngụy Ngọc Lâm, chờ Ngụy Ngọc Lâm căn dặn. Ngụy Ngọc Lâm đang nâng bút luyện chữ, tay như đốt trúc, khớp xương rõ ràng, từng cử chỉ tràn đầy khí khái tao nhã.
Hồi lâu sau, hắn đặt bút xuống, mở miệng nói: “Căn dặn xuống dưới, lan truyền tin tức Thẩm Hàn Thu và Văn Thanh Lan có tư tình.”
Thiết Sơn nghe thấy thế thì trợn tròn mắt nhìn, linh hồn nhiều chuyện đã thức tỉnh: “Công tử! Chuyện này cũng bùng nổ quá rồi! Đây là sự thật sao?”
Khóe môi Ngụy Ngọc Lâm hơi cong lên: “Thật thật giả giả, nhiều người nói thì chính là sự thật.”
“Văn Thượng thư kia chìm đắm quá lâu rồi, đã đến lúc nên động một chút.” Ngụy Ngọc Lâm bổ sung thêm.
Bây giờ Văn Thượng thư bị giam cầm trong phủ, thoạt nhìn có vẻ không có tác dụng gì, nhưng mọi người đều biết Văn Thượng thư người ở trong Văn phủ, nhưng trên triều vẫn có một nửa số người là thuộc hạ của ông ta.