.
Chương 110: Vơ Vét Thái Thú Phủ
Vì vậy ông ta nói: “Vậy kính xin Thẩm Thống lĩnh dời bước tới phòng dành cho khách nghỉ ngơi.”
Nói rồi Trương Thăng vội vàng gọi quản sự tới: “Mau, tới tiền trang lấy tiền ra!”
“Lấy bao nhiêu?” Quản gia hỏi.
“Hai vạn lượng! Không đủ thì tới nhà phú hộ lấy, trong vòng hai canh giờ cần phải gom đủ! Sáng sớm ngày mai cùng nhau mang đến hoàng cung.” Trương Thăng trầm giọng nói.
Tiêu Vũ trốn trong một nơi bí mật gần đó nghe thấy Trương Thăng nói vậy thì không nhịn được xoa tay.
Thuộc hạ của Trương Thăng làm việc rất có hiệu suất, trước lúc nửa đêm đã kiểm kê bạc xong, niêm phong rương cất trong phủ khố. Tiêu Vũ nhân cơ hội này đến phủ khố bắt đầu đi dạo.
Lúc Tiêu Vũ nhìn thấy từng rương vàng bạc đồ ngọc, tơ lụa thì nở nụ cười lạnh. Lúc trước khi Trương Thăng này đưa cống phẩm cho phụ hoàng cũng không hào phóng như vậy, vì Vũ Văn Phong trái lại nỡ bỏ ra!
Tay Tiêu Vũ khẽ nhúc nhích, cống phẩm bên trong rương đã vào không gian của nàng.
Sau khi dọn sạch cống phẩm, Tiêu Vũ cũng không tha cho đồ đạc của Trương gia, cũng không để lại, cả nến đặt trong phủ khố cũng bị Tiêu Vũ đóng gói mang đi.
Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Vũ làm chuyện như vậy. Quen tay hay việc, từ đũa và bó củi trong phòng ăn đến hòm xiểng hộp trang sức quần áo tắm giặt trong phòng chủ nhân. Lúc này Trương gia đã bị vơ vét không còn gì.
Tiêu Vũ nhìn Trương Thăng đang ôm mỹ thiếp của mình ngủ trên giường, khẽ vươn tay, kéo chăn mền trên người ông ta xuống. Trương Thăng giật mình một cái, lập tức mở to mắt, chỉ thấy một bóng người màu đen xông ra ngoài.
Trương Thăng lập tức gọi người: “Người đâu! Người đâu! Có trộm vào phủ!”
Thủ vệ của Trương phủ dễ dàng tìm được tung tích của Tiêu Vũ, lập tức đuổi theo.
“Đại nhân! Làm sao bây giờ, người nọ chạy tới phòng dành cho khách mà Thẩm Thống lĩnh nghỉ ngơi.” Thị vệ có chút căng thẳng.
“Đại nhân! Không xong rồi! Không thấy quà sinh thần mà chúng ta chuẩn bị cho bệ hạ đâu nữa!”
Thì ra cái đó dùng để chúc thọ cho Vũ Văn Phong.
“Đại... đại nhân... phòng ăn cũng mất đồ.”
Trương Thăng hơi sửng sốt hỏi: “Phòng ăn có thứ gì để mất?”
“Nồi bát muôi chậu, đũa củi, còn có nồi! Nồi trong phủ chúng ta cũng mất rồi!” Lúc thuộc hạ bẩm báo thật sự không nhịn được cười thành tiếng. Ai có thể nghĩ tới Thái thú phủ còn có thể mất nồi?
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên Thẩm Hàn Thu không thể nghỉ ngơi.
Lúc hắn ta mặt mày lạnh lùng ra ngoài, Trương Thăng lập tức đâm đầu đi tới: “Thẩm Thống lĩnh, thật sự không có ý mạo phạm ngươi, là trong phủ bọn ta có trộm, tên trộm kia chạy về hướng này của Thẩm Thống lĩnh, kính xin Thẩm Thống lĩnh giúp đỡ bọn ta lục soát điều tra một chút.”
Thẩm Hàn Thu híp mắt nói: “Mất cái gì rồi?”
Lửa giận của Trương Thăng dâng lên: “Lớn từ quà sinh thần chuẩn bị cho bệ hạ, nhỏ từ nồi bát muôi chậu nồi sắt lớn.”
Vừa nghe nói tới nồi sắt, sắc mặt Thẩm Hàn Thu lập tức có chút khó coi. Nỗi sợ bị Tiêu Vũ chi phối lúc trước lại tới! Tên trộm này vậy mà đã chạy trốn đến Quảng Dương quận rồi sao?
“Đại nhân, nếu ngươi không có ý kiến, ta kêu người đi thăm dò thử được không?” Trương Thăng kiên trì nói.
Thẩm Hàn Thu trầm giọng bảo: “Các ngươi cùng tìm kiếm với người của Thái thú phủ cho ta! Nếu ai có thể bắt được kẻ trộm sẽ có phần thưởng hậu hĩnh!”
Lúc này Tiêu Vũ đã đi vào căn phòng Thẩm Hàn Thu vừa mới ngủ.
Khóe môi của nàng hơi cong lên, ném mấy thứ lên giường của Thẩm Hàn Thu. Có cái yếm của Từ di nương mà Trương Thăng sủng ái nhất, còn có khăn tay thêu tên Văn Thanh Lan.
Sau khi làm xong những việc này, Tiêu Vũ tiến vào không gian ngay trong phòng của Thẩm Hàn Thu chuẩn bị xem kịch vui.
Lục soát tới lục soát lui, cũng chỉ còn lại phòng của Thẩm Hàn Thu là chưa lục soát.
Để thể hiện sự trong sạch của mình, Thẩm Hàn Thu lập tức mở miệng bảo: “Chi bằng mời Trương đại nhân đích thân lục soát đi.”
Trương Thăng nói: “Không phải ta hoài nghi Thẩm Thống lĩnh, mà là ta lo tên trộm kia khiến Thẩm Thống lĩnh bị thương. Quấy rầy rồi.”
Thẩm Hàn Thu và Trương Thăng cùng nhau vào phòng. Trong phòng đã đốt nến. Trương Thăng cẩn thận lục soát, lúc ánh mắt của ông ta rơi vào giường của Thẩm Hàn Thu thì ngây ngẩn cả người.
Trương Thăng dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn Thẩm Hàn Thu. Không ngờ rằng Thẩm đại nhân nhìn thì đàng hoàng, vậy mà lại là kẻ biến thái, trong lúc ngủ ngắm nghía yếm của nữ tử sao?
Khoan đã, sao trông cái yếm này quen mắt như vậy? Hoa văn hoa mai dễ khiến người khác chú ý bên trên, đó chẳng phải là của Từ di nương sao?