.
Chương 117: Bị Dọa Chạy
Móng ngựa rơi xuống đất, làm dấy lên không ít giọt nước sau cơn mưa. Chờ lúc bọn họ khó khăn lắm mới tìm được người của Tề quận thì người của Tề quận đã bắt đầu chạy trốn tứ phía, chỉ còn một người canh giữ tại chỗ, bảo vệ một chiếc xe ngựa và hòm xiểng trên xe ngựa.
“Người đâu?” Thẩm Hàn Thu mở miệng hỏi.
Lúc này Thống lĩnh đội hộ tống Tề quận Phương Vũ vẫn không nhúc nhích, cả người như đã mất hồn. Thẩm Hàn Thu híp mắt liếc nhìn Triệu Kiếm.
Triệu Kiếm lập tức tung người xuống ngựa, thoáng cái xách Phương Vũ lên: “Người đâu!”
Một mùi khai truyền tới, nhìn một cái, dưới đất đã ướt một mảng.
“Đừng giết ta... Đừng giết ta...” Phương Vũ run rẩy, cuối cùng mở miệng.
Vừa nhìn tình huống này đã biết người chạy mất rồi, đồ cũng đã bị cướp. Thẩm Hàn Thu xuống ngựa, vẻ mặt lạnh lùng mở đống hòm xiểng còn lạ.
Bên trong nào còn thứ gì, chỉ có một đống người giấy dùng để đưa tang, còn có một chút tiền giấy!
Phương Vũ cho là mình bảo vệ được một rương vật tư, hắn ta quay đầu lại vừa thấy vậy thì cả người đều run rẩy.
Cùng lúc đó, đột nhiên Phương Vũ nghĩ tới điều gì, cả người lại không nhịn được run lên bần bật. Hắn ta e ngại nhìn Thẩm Hàn Thu, lập tức lùi về sau.
Thẩm Hàn Thu thấy sắc mặt của hắn ta khác thường thì lập tức hỏi tiếp: “Nói! Có chuyện gì xảy ra?”
Phương Vũ run rẩy trả lời: “Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra, có... có một cái đầu có tròng mắt xanh bay trên trời.”
“Mọi người bị dọa bỏ chạy hết.” Phó Trăn tiếp tục nói.
Còn có vài điều hắn ta chưa nói, đó là hắn ta thấy quần áo trên người người tới giống với tùy tùng của vị Thẩm Thống lĩnh này!
Hắn ta biết mình phải nuốt bí mật động trời này xuống, nếu không hắn ta sẽ sống không quá ngày mai.
Lúc này Tiêu Vũ đang ở trong không gian nghỉ ngơi chỉnh đốn một lát. Trong không gian vẫn không có ban ngày và đêm tối, bầu trời trông mờ mịt.
Nàng đặt một cái sofa trên đồng cỏ, lúc này nàng đang nằm trên sofa, cảm nhận sự yên tĩnh và tốt đẹp xung quanh.
Bên cạnh nàng là một cái bàn, trên bàn đặt một cái đầu ma nơ canh, chỗ tròng mắt đã bị Tiêu Vũ cải tạo, dùng đèn nhỏ màu xanh biếc trang trí, ấn nút một cái sẽ phát ra ánh sáng.
Cái đầu này vốn đã rất đáng sợ rồi, kết hợp thêm tròng mắt xanh lá này nữa, quả thật chính là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Huống chi người của triều đại này còn có truyền thuyết liên quan tới Phi Đầu Man.
Phi Đầu Man nói cách khác là người biết vu thuật, lúc luyện công đầu sẽ bay lên, sau khi cái đầu này rời khỏi chuyên đi hút não người.
Việc này vô cùng thuận tiện cho Tiêu Vũ. Đừng nói là người cổ đại, cho dù là người hiện đại ở chỗ không có đèn đường không có ai, nhìn thấy một cái đầu bay trên trời cũng sẽ vô cùng sợ hãi.
Tiêu Vũ cũng chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, uống một ít nước linh tuyền trong không gian để khôi phục thể lực.
Nàng không dám nghỉ ngơi nữa, sau khi chuyện của Tề quận kết thúc còn có Đại quận đấy! Nàng tuyệt đối không thể để Thẩm Hàn Thu đuổi theo.
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ lập tức ra khỏi không gian, tiếp tục tiến lên.
Lúc này bên ngoài lại đổ mưa nhỏ. Lúc ngựa đi về phía trước thỉnh thoảng làm bắn bọt nước lên, trong không khí cũng mang theo một chút lành lạnh. Tiêu Vũ đeo một đôi bao tay da, nếu không chỉ nắm dây cương cũng khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu đựng.
Lúc Tiêu Vũ nhìn thấy người của Đại quận, đột nhiên trong lòng nàng nảy ra một ý tưởng to gan.
Cướp đồ không có chút độ khó nào, nếu có thể tạo ra một chút rắc rối cho Thẩm Hàn Thu thì mới càng sung sướng.
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ thay bộ quần áo cướp được ở Nghiệp Thành lúc trước, cầm lệnh bài của Nghiệp Thành, cưỡi ngựa xông tới.
“Người tới là ai?” Thống lĩnh đội hộ tống Đại quận tên là Vương Tung.
Tiêu Vũ hét lên, ném lệnh bài trong tay mình tới: “Bọn ta là người Nghiệp Thành, vừa mới bị đánh cướp!”
“Tên trộm kia đã chạy về hướng này, các ngươi hãy mau đề phòng.” Tiêu Vũ trầm giọng nói.
“Đám người kia giả mạo người triều đình, lừa gạt lòng tin, hình như còn mang theo một người biết vu thuật, người nọ biết thuật ngự quỷ!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Lúc này sắc mặt Vương Tung hơi thay đổi, hắn ta quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người đang trốn trong đội ngũ của mình. Hai người kia đều co rúm lại, đây là người vừa rồi ở Tề quận chạy tới, quả nhiên là có cướp.
Hắn ta lập tức chắp tay nói: “Tạ ơn huynh đệ Nghiệp Thành!”
Tiêu Vũ nói: “Bây giờ các ngươi nhanh chóng chuẩn bị cạm bẫy, vẫn kịp!”
“Ta không nói tiếp nữa, ta còn phải đi báo cho các huynh đệ khác.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.