.
Chương 127: Ngươi Có Biết Không
Tiêu Vũ hỏi: “Chúng ta đã quen nhau lâu như vậy rồi mà ta vẫn chưa biết vì sao ngươi lại bị lưu đày…”
Tống Kim Ngọc tức khắc im bặt.
Một lúc lâu sau Tống Kim Ngọc mới nói: “Nếu Công chúa không muốn bán đồ thì thôi! Bóc gốc gác của người khác để làm gì?”
Vốn dĩ Tiêu Vũ cũng không tò mò chuyện của người khác, nhưng gần đây nàng lại hay giao tiếp với Tống Kim Ngọc này, cho nên Tiêu Vũ muốn hiểu biết một chút.
Nàng không muốn làm bạn với mấy kẻ cưỡng hiếp vợ con người khác hoặc là kích động giết người.
Đợi Tống Kim Ngọc đi rồi, Tiền Xuyên lập tức tiến lên bảo: “Công chúa, người muốn biết lai lịch của Tống Kim Ngọc này à?”
Tiêu Vũ nhìn thấy Tiền Xuyên, lúc này mới hỏi: “Ngươi có biết không?”
Tuy rằng Tiền Xuyên chỉ là chân tép riu nhưng dù sao cũng là sai dịch, khéo có khi hắn ta biết chuyện này thật.
“Trần Thuận Niên cầm tiền của Tống Kim Ngọc, đương nhiên sẽ giấu giếm thân phận cho Tống Kim Ngọc rồi…” Tiền Xuyên dừng một chút.
“Nhưng… Hai hôm nay ta vô tình nghe được chuyện này, huynh đệ Thôi gia kia nói trong kinh có trộm, hình như quốc khố đã bị trộm sạch.” Tiền Xuyên tiếp tục nói.
Tiêu Vũ: “…” Cho nên chuyện này có liên quan đến Tống Kim Ngọc à?
Tiền Xuyên hạ giọng: “Trần Thuận Niên cũng tiện thể nhắc tới Tống gia, nói trước đây bọn họ phụ trách trông coi quốc khố.”
“Tống Kim Ngọc là bởi vì quốc khố bị trộm nên mới bị lưu đày ư?” Tiêu Vũ nhíu mày, nếu là vì vậy thì có hơi xấu hổ.
Tiền Xuyên lắc đầu nói: “Không phải vậy, trước khi quốc khố bị dọn sạch, Tống Kim Ngọc đã bị phán đi lưu đày vì không phòng cháy tốt rồi.”
“Trần Thuận Niên còn nói Tống Kim Ngọc quá hời, nếu đợi tới khi quốc khố bị trộm mà người Tống gia vẫn đang chịu trách nhiệm trông coi quốc khố, có lẽ Tống Kim Ngọc sẽ không chỉ bị lưu đày đơn giản như vậy đâu! Chứ đừng nói là bệ hạ hồi đó cũng chính là phụ hoàng của Công chúa vô cùng nhân ái, chỉ lưu đày chứ không có xét nhà! Không thì Tống gia làm gì còn tiền chứ?” Tiền Xuyên tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nghe thế, im lặng trong chớp mắt.
Nếu nói thế, vậy thì hình như Tống Kim Ngọc bị lưu đày là do phụ hoàng mình hạ lệnh à?
Tiêu Vũ nghĩ như vậy, chợt liếc mắt nhìn Tống Kim Ngọc một cái.
Tống Kim Ngọc ngẩng đầu nhe răng cười với Tiêu Vũ, giương giọng nói: “Công chúa! Ngươi đừng quên cái loại vải gì mà chống mưa ấy, nhớ bán cho ta!”
Nếu không phải là tội nặng không thể tha thứ, hơn nữa cũng đã bị trừng phạt rồi, thái độ của Tiêu Vũ đối với Tống Kim Ngọc cũng khá hơn: “Đi, mang vải bạt qua đi.”
Tống Kim Ngọc muốn mua vải bạt của Tiêu Vũ.
Các phạm nhân khác cũng muốn mua nhưng tất cả mọi người đều biết Tiêu Vũ bán cho Tống Kim Ngọc với giá tiền như thế nào, những người khác cũng không giàu nứt đố đổ vách như vậy, chỉ có thể hâm mộ nhìn ngắm.
Lúc này Trần Thuận Niên cũng phát hiện, thứ này của Tiêu Vũ vừa chống mưa được lại vừa có thể giữ ấm.
Ông ta giả bộ thờ ơ đi tới, sau đó bắt đầu dặn dò Thôi Niên và Thôi Mãn: “Lấy một ít thứ đó về đây cho ta!”
Lần này Tiêu Vũ mang về một cuộn vải bạt mới, cắt cho Tống Kim Ngọc một ít xong thì còn lại tận hơn nửa cuộn.
Mắt thấy huynh đệ Thôi gia đặt tay lên cuộn vải bạt, mặt Tiêu Vũ sầm lại, lập tức đưa mắt ra hiệu cho Quỷ Mặt Đen và Hắc Phong. Hai người bọn họ một trái một phải giữ chặt lấy cuộn vải bạt.
Trần Thuận Niên lạnh lùng nói: “Các ngươi làm gì vậy?”
Tiêu Vũ nhướng mày nói: “Ta còn định hỏi Trần đại nhân muốn làm gì nữa đó!”
“Đại nhân nhà ta mượn đồ của các ngươi một chút, là cho các ngươi thể diện rồi!” Thôi Niên giương giọng nói.
Tiêu Vũ lạnh lùng nhìn Thôi Niên một cái, Thôi Niên không biết tại sao lại chợt cảm thấy rợn hết cả người, giống như bị thứ gì đó đáng sợ đang theo dõi vậy.
Thái độ của Tiêu Vũ rất kiên quyết: “Không cho mượn!”
Sắc mặt Trần Thuận Niên rất khó coi, nhìn Tiêu Vũ: “Ngươi nghĩ cho kỹ vào…”
Tiêu Vũ nhướng mày nói: “Chẳng lẽ ngươi định ăn cướp giữa ban ngày à? Tuy bọn ta là người bị lưu đày, nhưng bọn ta không nợ gì ngươi cả!”
Lúc này các huynh đệ Hắc Phong trại đều xúm lại, tạo ra cảm giác rằng nếu Trần Thuận Niên có hành động lạ, bọn họ sẽ xông lên đánh nhau với Trần Thuận Niên.
Lúc này Trần Thuận Niên đang phải nén giận trong lòng.
Trước đó ông ta có thể chịu đựng Tiêu Vũ là bởi vì vẫn đợi trong cung gửi thư tới kêu ông ta diệt trừ Tiêu Vũ, nhưng hiện tại ấy à, cơn tức này của ông ta quả thật không có cách nào xả được ra ngoài.