Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 129 - Chương 129: Giết Chết Bọn Chúng

. Chương 129: Giết Chết Bọn Chúng
Lần này Tiền Xuyên làm như vậy, nàng cũng có thể hiểu được, chuyện gấp nên đành phải tùy cơ ứng biến, huynh đệ Thôi gia kia cứ nhìn chằm chằm bọn họ.

Hiện tại có lẽ huynh đệ Thôi gia kia thả lỏng cảnh giác là bởi vì cảm thấy nàng đã uống nước rồi, đã là cá trong chậu chim trong lồng, không cần phải lo lắng.

Nhưng… loại chuyện như vậy, Tiêu Vũ cũng không khuyến khích.

“Vậy thì Công chúa, hiện tại phải làm sao đây?” Lúc Tiền Xuyên nói ra lời này, hắn ta đã có chút nóng lòng muốn thử rồi.

Tiêu Vũ hỏi: “Các ngươi cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?”

Thật ra trong lòng Tiêu Vũ đã có ý tưởng, nhưng nàng vẫn muốn hỏi ý kiến của thuộc hạ nhà mình xem sao.

Đáp án của Quỷ Mặt Đen rất đơn giản: “Giết chết bọn chúng!”

Tiền Xuyên cắn răng nói: “Giết chết bọn chúng!”

Tiêu Vũ: “Rất tốt, giết chết bọn chúng!”

Ý kiến của ba người cực kỳ thống nhất, vậy thì chuyện này đơn giản rồi.

Tiêu Vũ nói: “Bọn chúng đã dặn dò ngươi bước tiếp theo phải làm gì?”

Tiền Xuyên nói: “Bọn chúng kêu ta dẫn Công chúa ra ngoài đi nhà xí…”

Tiêu Vũ: “…”

Tiền Xuyên bất đắc dĩ nói: “Bởi vì hai người bọn chúng đã quan sát Công chúa rồi, nói Công chúa điện hạ rất thích đi nhà xí, nên dự định sẽ ra tay lúc Công chúa đi nhà xí.”

Tiêu Vũ bắt đầu cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Tiền Xuyên dẫn Tiêu Vũ ra ngoài.

Huynh đệ Thôi gia nhìn thấy cảnh này lập tức trở nên hưng phấn.

Lúc trước mấy tên phế vật kia đánh tay đôi với Tiêu Vũ, Tiêu Vũ biết công phu, đương nhiên là bọn chúng không đánh lại rồi, nhưng hiện giờ bọn chúng đã đi trước một bước, hạ độc Tiêu Vũ. Vậy chẳng phải Tiêu Vũ đã trở thành vật trong tay rồi ư?

Huynh đệ Thôi gia âm thầm đi ra ngoài. Bọn họ nhanh chóng tìm được Tiền Xuyên.

“Tiền Xuyên! Nàng ta đâu rồi?” Thôi Niên hỏi.

Tiền Xuyên có chút căng thẳng, khẽ run rẩy.

“Ngươi sao vậy?” Thôi Niên hỏi.

Tiền Xuyên vội vàng giải thích: “Ta chỉ thấy hơi lo lắng thôi.”

“Phế vật! Có bắt ngươi phải giết người đâu, ngươi cứ đứng đây hóng gió là được.” Thôi Niên hừ lạnh một tiếng.

Diệt trừ Tiêu Vũ trước rồi tiếp đó sẽ xử lý Tiền Xuyên sau, cứ bảo là lúc Tiêu Vũ chạy trốn đã giết chết Tiền Xuyên.

Hai người đi về phía trước, chỉ thấy Tiêu Vũ đang tựa vào một thân cây, hai mắt nhắm chặt, có vẻ cực kỳ suy yếu.

“Thuốc này, quả nhiên rất hiệu quả!” Thôi Niên rất vui sướng.

Thôi Mãn nói: “Đại ca, chúng ta ra tay đi!”

“Giết chết nàng ta rồi cùng trở về lĩnh thưởng.” Thôi Mãn hưng phấn nói.

Thôi Niên vươn tay về phía Tiêu Vũ, hắn ta nhìn dung mạo của Tiêu Vũ, trong lòng lại nảy sinh suy nghĩ xấu xa.

Ngay khi hắn ta sắp chạm vào mặt Tiêu Vũ thì lại đột nhiên cảm thấy trước mắt mình lóe lên ánh sáng trắng.

Hắn ta lập tức cảm thấy cổ mình chợt lạnh, sau đó lại nóng lên, cả người ngã quỵ xuống đất, không ngờ lại bị một đao cắt cổ dẫn tới mất mạng.

Thôi Mãn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì hơi sửng sốt một chút, đang định lớn tiếng kêu lên thì lại bị Tiền Xuyên mới còn vâng vâng dạ dạ ban nãy cầm lấy một cục đá lớn xông tới từ sau lưng đập mạnh vào gáy.

Cả người Thôi Mãn ngã xuống đất.

Toàn thân Tiền Xuyên vẫn còn đang run rẩy. Lần đầu tiên hắn ta làm một chuyện lớn như vậy, rất căng thẳng.

Tiêu Vũ liếc nhìn Tiền Xuyên một cái: “Yên tâm, vẫn chưa chết.”

Nói xong Tiêu Vũ sai Tiền Xuyên ở lại canh gác, còn bản thân nàng đã dắt ngựa từ trong rừng cây bên cạnh ra rồi kéo Thôi Niên và Thôi Mãn đi ra xa.

Thôi Mãn chỉ bị hôn mê thôi, giờ đã tỉnh lại.

Hắn ta lập tức sợ hãi: “Ngươi… ngươi đừng có xằng bậy!”

Thôi Mãn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này lại phát triển theo hướng này!

Hai huynh đệ bọn họ vốn cũng không phải nhân vật lợi hại gì, chỉ là ỷ vào việc hạ độc Tiêu Vũ mới có gan hành động.

Bọn họ cũng không ngờ một kẻ mà ai cũng có thể sai bảo như Tiền Xuyên lại phản bội mình!

Tiêu Vũ xách người đến bên bờ sông, mở miệng nói: “Nói đi, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi!”

Thôi Mãn run run một chút: “Trần Thuận Niên, ngươi muốn tìm thì đi mà tìm Trần Thuận Niên ấy, chẳng liên quan gì đến ta cả!”

Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng, quả nhiên là Trần Thuận Niên.

Thật ra hỏi lời này có hơi thừa, hai người này vốn là phụ tá đắc lực, tri kỷ tâm phúc của Trần Thuận Niên.

Nàng hỏi như vậy cũng chỉ là để xác nhận lại mà thôi.

“Nếu các ngươi đã dám ra tay với ta, vậy rơi vào kết cục như thế nào, đều là các ngươi tự tìm.” Tiêu Vũ nói xong thì ra tay luôn.
Bình Luận (0)
Comment