Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 133 - Chương 133: Khi Trăng Mờ Gió Lên

. Chương 133: Khi Trăng Mờ Gió Lên
Có tiền mà vẫn đi lưu đày, với tài lực của hắn ta, tuy rằng việc mua một người đi lưu đày thay mình không được vẻ vang nhưng cũng là kế sách rất khả thi. Nếu như vậy, vì sao Tống Kim Ngọc lại muốn đi lưu đày?

Với cả bọn cướp đã ra tay với Tống Kim Ngọc trước đó nữa, vì sao lại làm vậy?

Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, gọi Quỷ Mặt Đen tới: “Ngươi nhìn chằm chằm Tống Kim Ngọc cho ta!”

Quỷ Mặt Đen trả lời: “Vâng!”

Quỷ Mặt Đen vừa đi, Thước Nhi sẽ nhỏ giọng nói: “Công chúa, người không cảm thấy lai lịch của Quỷ Mặt Đen cũng rất kỳ quặc sao?”

Công chúa cho một người đáng nghi đi nhìn chằm chằm một người đáng nghi khác, việc làm này có hợp lý không?

Tiêu Vũ biết Thước Nhi đang nghĩ gì, nhưng hiện giờ quả thật nàng chỉ tin tưởng Quỷ Mặt Đen.

Chắc chắn lai lịch của hắn ta có vấn đề, nhưng Tiêu Vũ biết, Quỷ Mặt Đen không có ý thù địch với mình. Lúc nổi gió lớn Quỷ Mặt Đen đã liều mạng cứu nàng, Tiêu Vũ biết ngay đây là một người có thể tin tưởng.

Trần Thuận Niên mất đi phụ tá đắc lực, lại không trông cậy được người trong kinh, nhưng ông ta vẫn muốn tiêu diệt Tiêu Vũ. Bởi vì ông ta biết, nếu mình không diệt trừ Tiêu Vũ, sau này nhất định sẽ bị Tiêu Vũ diệt trừ!

Sau khi lớp cửa sổ giấy bị chọc thủng, đã là cục diện ngươi chết ta sống.

Dù Trần Thuận Niên là quản sự của đại doanh lưu đày, nhưng muốn giết người cũng không dám gióng trống khua chiêng. Cho nên lần này, ông ta quyết định tự đi làm.

Nhân đêm tối, Trần Thuận Niên lặng lẽ đến gần nơi ở của Tiêu Vũ.

“Công chúa! Không hay rồi! Cháy rồi!” Liễu Nha Nhi phát hiện ra hoả hoạn đầu tiên.

Tiêu Vũ đang ngủ lập tức mở to mắt.

Vải bạt bắt lửa, chỉ trong nháy mắt lửa đã lan ra một mảng.

Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng, lập tức lấy bình cứu hỏa ra lung tung.

Thật trùng hợp? Đối với cách sử dụng bình cứu hỏa, Tiêu Vũ tỏ vẻ mình có thể viết ra được một cuốn sách tổng hợp kiến thức tâm đắc.

Lửa tắt.

Trần Thuận Niên nhìn thấy cảnh này cực kỳ thất vọng, đành phải vội vàng trở về. Ai biết Trần Thuận Niên mới đi vài bước lại phát hiện có một người đang đứng trước mặt mình.

Còn chưa kịp thốt lên câu nào, Trần Thuận Niên đã bị Tiêu Vũ xách lên như xách gà con.

Liễu Sơn cũng đã theo sát phía sau.

Vốn dĩ Tiêu Vũ cũng muốn ra tay với Trần Thuận Niên, nhưng nàng không định hành động lỗ mãng như vậy, nhưng hôm nay… Trần Thuận Niên này không muốn sống nữa, vội vàng muốn đi đầu thai, vậy cũng không thể trách nàng được.

Nếu Trần Thuận Niên phóng hỏa dẫn tới cháy lớn thật, nàng và các nương nương sẽ rất nguy hiểm.

Đương nhiên, cũng sẽ không nguy hiểm đến mức đó bởi vì nàng có không gian. Nhưng mặc kệ nàng có thủ đoạn gì, đều không thay đổi được sự thật rằng Trần Thuận Niên muốn thiêu chết các nàng.

Nếu tiếp tục giữ lại cái tên Trần Thuận Niên này, phiền toái sẽ càng lúc càng lớn.

Đêm trăng mờ gió cao, là lúc giết người phóng hỏa.

Tống Kim Ngọc đứng sau một thân cây, đang xách quần. Hắn ta là do ban ngày ăn lẩu nhiều quá nên đến nửa đêm mới buồn đi vệ sinh. Ai biết, vừa mở mắt ra lại trông thấy Trần Thuận Niên ngã xuống.

Tống Kim Ngọc cảm thấy con ngươi của mình sắp rớt cả ra ngoài, à không, hiện tại hắn ta rất muốn tự chọc mù hai mắt. Ai có thể nói cho hắn ta biết, hắn ta đã phạm phải tội nghiệt gì mà phải chứng kiến cảnh tượng này!

Tống Kim Ngọc không rảnh buộc quần lại, lập tức muốn chạy trốn. Nhưng mới chạy được hai bước, quần đã rơi xuống đất, chân trái quấn chân phải, sau đó ngã sõng soài.

Tống Kim Ngọc đang định bò dậy, mới vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một đôi giày da hươu, lại nhìn lên cao hơn một chút, chính là Tiêu Vũ đang cười như không cười.

“Công… Công chúa, ta chưa nhìn thấy gì hết, ta, ta là người mù.” Tống Kim Ngọc hơi run rẩy.

Tiêu Vũ híp mắt nói: “Mù mà vẫn có thể nhìn ra ta là Công chúa?”

Tống Kim Ngọc lập tức nói: “Công chúa điện hạ, xin đừng giết ta, ta sẽ không bán đứng người, hôm nay chúng ta còn cùng ăn với nhau nữa mà, là… là bằng hữu.”

Thấy Tiêu Vũ không nói, Tống Kim Ngọc bắt đầu thấp thỏm, lập tức bổ sung: “Công chúa, ta có tiền! Ta có rất nhiều tiền!”

“À… không không đúng… Ta không chỉ có tiền, ta còn có di chỉ của bệ hạ nữa.” Tống Kim Ngọc run lên một chút, móc thứ gì đó từ trong lồng ngực ra đưa cho Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ lấy đèn pin ra soi thử, đúng là thánh chỉ trong cung.

Sau khi Tiêu Vũ xem xong, nhìn Tống Kim Ngọc: “Vậy nên, ngươi bị lưu đày là ý của phụ hoàng?”
Bình Luận (0)
Comment