.
Chương 135: Chuyện Gì Xảy Ra Ở Đây Vậy
Khi hai người một trước một sau quay về, Tống Kim Ngọc đi sau lưng Tiêu Vũ, mọi thứ phù phiếm đều trở nên kiên định.
Liễu Sơn thấy cảnh này có chút kỳ quái.
Lúc trước Tống Kim Ngọc bị Công chúa dẫn đi, bị dọa giống như một con chim cút mắc mưa, sao sau khi trở về lại trở nên tự tin tỏa sáng như vậy?
Lúc này Dung Phi đã dẫn Quỷ Mặt Đen cùng chúng huynh đệ của Hắc Phong trại bắt đầu dựng lại lều vải.
Lúc Tiêu Vũ tiến vào, nàng mở miệng nói: “Mọi người bỏ công việc trong tay xuống, đến chỗ ta đi, cùng nhiệt liệt hoan nghênh Tống Thượng thư của chúng ta một chút!”
“Bộp bộp bộp...” Nói xong Tiêu Vũ bắt đầu vỗ tay.
Những người khác mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng học theo Tiêu Vũ vỗ tay.
“Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?” Dung Phi hỏi.
Tiêu Vũ chỉ vào Tống Kim Ngọc: “Vị này nhận di mệnh của phụ hoàng, bảo vệ tiền tài hoàng gia, giúp chúng ta đông sơn tái khởi, đương nhiên chính là Hộ bộ Thượng thư.”
Tiền Xuyên Tiền huyện lệnh sùng bái nhìn Tiêu Vũ.
Công chúa thật lợi hại!
Tống Kim Ngọc kia chính là một khối xương cứng khó gặm, ngay cả Trần Thuận Niên cũng phải nhường Tống Kim Ngọc hai phần, cứ như vậy mà Tống Kim Ngọc đã thần phục Công chúa sao?
Nghĩ như vậy, Tiền Xuyên lập tức vươn tay ra, nắm tay Tống Kim Ngọc: “Tống công tử, tốt quá, tốt rồi! Ta là mật thám lẻ loi một mình Tiền Xuyên, sau này chúng ta là huynh đệ rồi!”
Tống Kim Ngọc bị thái độ nhiệt tình của mọi người khiến cho có chút hoảng hốt.
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Tất cả mọi người đều là người một nhà, về sau không cần khách khí như vậy, đến đây, Tống Thượng thư ngồi xuống nói chuyện.”
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống.
Tống Kim Ngọc lúc này mới phục hồi tinh thần lại, thấp giọng hỏi: “Trần Thuận Niên đã chết, tiếp theo phải làm sao bây giờ?”
Không chỉ Trần Thuận Niên đã chết, ngay cả trợ thủ của Trần Thuận Niên, cánh tay trái cánh tay phải đắc lực cũng đã chết hết rồi.
Hiện tại đại đội lưu đày này như rắn mất đầu.
Hai người Dung Phi cùng Lệ Phi đồng thời nhìn Tiêu Vũ
Công chúa quá dũng cảm rồi!
Tiêu Vũ có chút thẹn thùng: “Ta nhất thời không chịu được nên đã diệt trừ hết bọn họ… Ta cũng không muốn diệt cái tên Trần Thuận Niên kia, nhưng Trần Thuận Niên tự đưa tới cửa.”
“Vậy chuyện tiếp theo làm sao bây giờ?” Tiền Xuyên cũng muốn biết.
Hắc Phong nghe xong lời này, rút con dao phay luôn mang bên mình ra trước mặt, nói: “Hay là chúng ta vào rừng làm cướp đi!”
Đại doanh lưu đày này không được mang theo binh khí, nhưng dao phay không được tính là binh khí, cho nên Hắc Phong đã chọn cầm dao phay dùng làm vũ khí.
Tiểu Lâm Tử nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã sớm là sơn phỉ rồi, không cần phải vào rừng làm cướp nữa đâu.”
Liễu Sơn lạnh lùng nói: “Triều đình bất nhân ta bất nghĩa, chi bằng chúng ta tranh thủ thời cơ tạo phản, lấy lại giang sơn cho Công chúa!”
Quỷ Mặt Đen nhíu mày mở miệng nói: “Không ổn.”
“Nếu bây giờ chúng ta nổi dậy, một là không có đủ tiền bạc, hai là chúng ta không có đủ sức người, ba là chúng ta cũng không có cứ địa để tiến lùi.” Quỷ Mặt Đen phân tích rất nghiêm túc.
“Nếu thật sự đánh nhau thì cả bốn phía chúng ta sẽ bị địch bao vây. “Quỷ Mặt Đen tiếp tục nói.
“Vũ Văn gia, lấy Vị Hà làm ranh giới, quân đội phía đông đều là thân tín của Vũ Văn gia, về phần hướng tây, đó đều là cờ của Văn gia.” Quỷ Mặt Đen nghiêm túc nói.
Tiêu Vũ nghe vậy thở dài một tiếng.
Thật ra lúc trước nàng cũng nghĩ đến việc cứ thẳng tay giết Vũ Văn lão cẩu quách cho rồi. Nhưng giết chết Vũ Văn lão cẩu thì dễ, lấy lại giang sơn này lại không dễ chút nào.
Nếu như Vũ Văn lão cẩu chết đi sẽ nhanh chóng có người được nâng lên để nắm giữ binh quyền, lập tức lập ra tân hoàng đế.
Hơn nữa Vũ Văn nhất tộc cũng không chỉ có một mình Vũ Văn lão cẩu.
Giết một người thì dễ nhưng để lấy lại giang sơn này cần phải tính kế lâu dài.
“Theo ta thấy, chi bằng chúng ta cứ tiếp tục đi con đường lưu đày này đi, dựa theo tốc độ đang đi bây giờ, chỉ còn khoảng hơn một tháng nữa là chúng ta đã có thể đến Ninh Nam tháp rồi.” Quỷ Mặt Đen tính toán.
“Ninh Nam tháp này mặc dù nói là đất của Đại Ninh, nhưng thật ra lại có một khoảng cách lớn ở giữa với vương triều Đại Ninh, bình thường cũng không qua lại với nhau.”
“Đến lúc đó chúng ta trước thống nhất cái này Ninh Nam tháp, sau đó coi đây là căn cơ, tích góp lực lượng, chờ đợi thời cơ phản công!”