Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 138 - Chương 138: Ta Muốn Tố Cáo

. Chương 138: Ta Muốn Tố Cáo
Loại tội này phải đắn đo vừa vặn, đủ để đưa tất cả mọi người từ Ba Thục đến Ninh nam tháp. Nếu làm hơi quá thì có thể bị xử trảm ngay lập tức, như thế thì không ổn.

Dung Phi đã mở miệng: “Không cần tìm.”

“Đào tẩu trên đường lưu đày, tội nặng thêm một bậc.” Dung Phi tiếp tục nói.

Tiêu Vũ nhịn không được giơ ngón tay cái lên cho Dung Phi, quyển luật pháp này trước đó vài ngày nàng mới lấy ra để chọc giận Trần Thuận Niên, Dung Phi cũng chỉ mới xem qua một lần.

Không ngờ lại nhớ hết.

Đối với người lưu đày đến Ba Thục, tội thêm một bậc chính là đổi thành lưu đày đến Ninh Nam.

Nhưng đối với loại như Tiêu Vũ, đã lưu đày tới nơi xa nhất, nếu như muốn chạy trốn thì sẽ xử trảm ngay lập tức



Sáng sớm hôm sau.

Tiền Xuyên đang dùng cơm với những sai dịch khác.

Tiêu Vũ lắc la lắc lư đi qua đó.

Vạn Hổ lập tức đề phòng nhìn về phía Tiêu Vũ, trầm mặt hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Tiêu Vũ nói: “Ta muốn tố cáo!”

“Tố cáo ai?” Vạn Hổ kỳ quái hỏi.

Tiêu Vũ nói: “Tống Kim Ngọc bỏ trốn rồi!”

Vạn Hổ lập tức nhảy dựng lên, cất giọng nói: “Người đâu!”

Lập tức mấy người xuất hiện vượt qua Tiền Xuyên, đi theo Vạn Hổ tụ cùng một chỗ.

Tiêu Vũ cũng coi như là hiểu rõ, trong đại doanh lưu đày này, ngoại trừ Trần Thuận Niên ra, Vạn Hổ cũng là nhân vật có số má.

“Đuổi theo cho ta!” Vạn Hổ hừ lạnh một tiếng.

Bọn họ mới đuổi theo một đoạn ngắn đã nhìn thấy Tống Kim Ngọc dẫn người Hắc Phong trại, tổng cộng hai ba mươi người, nhàn nhã tản bộ, chậm rãi đi về phía trước.

Vạn Hổ cất cao giọng nói: “Trốn đi đâu!”

Tống Kim Ngọc quay đầu nhìn Vạn Hổ một cái, lập tức nói: “Ai nha, đuổi theo rồi, ta sợ quá cơ….”

Vạn Hổ đen mặt: “Đừng tưởng rằng ngươi có tiền là có thể mua chuộc ta, ta không phải Trần Thuận Niên!”

Hắn ta từ lâu đã thấy cách làm của Trần Thuận Niên không vừa mắt rồi.

Nhưng trong đại đội lưu đày này tất cả đều do Trần Thuận Niên quyết định.

Tống Kim Ngọc liếc Vạn Hổ một cái: “Đừng nghĩ mặt ngươi dát vàng nữa, tiểu gia ta cũng không muốn mua chuộc ngươi đâu, nếu bị ngươi phát hiện rồi thì muốn phạt như thế nào thì phạt như thế đó đi!”

Máu não Vạn Hổ dâng lên, những phạm nhân này làm sao dám kiêu ngạo như thế!

“Tội thêm một bậc! Lưu đày Ninh Nam!” Vạn Hổ cắn răng nói.

Tống Kim Ngọc nghe nói như thế, khóe môi hơi nhếch lên một chút, nhưng khi Vạn Hổ nhìn qua, nụ cười trên khóe môi hắn ta lập tức được đè xuống

Vạn Hổ nghi hoặc nhìn về phía Tống Kim Ngọc, là ảo giác của hắn ta sao?

Vì sao hắn ta lại cảm thấy, Tống Kim Ngọc hình như đang thấy rất vui vẻ?

Sau khi rời khỏi Dĩnh Xuyên.

Một phần đi Ninh Nam, một phần đi Ba Thục.

Đại đội lưu đày của Tiêu Vũ lập tức ít người đi hẳn.

Ngoại trừ đám người Tiêu Vũ, Tiêu Vũ tỉ mỉ đếm, còn có bốn mươi lăm phạm nhân lưu đày, cộng thêm mấy chục sai dịch.

Tối nay, mọi người muốn nghỉ ngơi ở ngôi đền đổ nát phía nam Dĩnh Xuyên thành.

Sáng mai lại lên đường.

Nửa đêm, mọi người ngủ hết rồi. Một bóng người nho nhỏ, từ xa lảo đảo chạy vào trong ngôi miếu đổ nát này.

Ngay sau đó một đám binh sĩ đốt đuốc đuổi theo.

“Lục soát cho ta!”

“Lục soát!”

Gây ra động tĩnh lớn như vậy, Tiêu Vũ đương nhiên tỉnh ngủ.

Chắc không phải là con chó điên Thẩm Hàn Thu đuổi theo chứ?

Lúc này Tiền Xuyên đã nói chuyện với người tới.

“Đang làm cái gì vậy?” Tiền Xuyên nghi hoặc hỏi.

Thống lĩnh bên kia, thấy Tiền Xuyên một thân quan y khác với các sai dịch khác, biết đó là một quản sự, lập tức nói: “Chúng ta phụng mệnh truy nã dư nghiệt tiền triều.”

Sắc mặt Tiền Xuyên hơi biến đổi.

Không phải là tới bắt Công chúa chứ?

Chẳng lẽ chuyện bọn họ làm bại lộ rồi sao?

Sắc mặt Dung Phi, Lệ Phi và Tiêu Vũ đều trở nên nghiêm túc.

Thước Nhi nhỏ giọng nói: “Công chúa, có phải đã xảy ra chuyện rồi không?”

Tiêu Vũ đã bắt đầu dùng ý niệm khóa chặt bình chữa cháy trong không gian, dự định đại chiến một trận.

“Tiểu tử kia chắc chắn là đã chạy tới đây! Lục soát cho ta, tìm được sẽ có rất nhiều phần thưởng!” Lúc này tên cầm đầu khoa tay múa chân phân phó người của mình.

Tiền Xuyên phúc chí tâm linh, lập tức hỏi: “Tiểu tử kia?”

“Đúng vậy, các ngươi có thấy hay không, một tiểu nam hài cao chừng này khoảng sáu bảy tuổi? Các ngươi cung cấp được manh mối có ích, tìm được sẽ có rất nhiều phần thưởng!” Thủ lĩnh bên kia lại khoa chân múa tay.

Đầu tiên Tiền Xuyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi: “Dư nghiệt tiền triều? Nói ai vậy?”

Thủ lĩnh nhíu mày nói: “Ngươi là ai? Nói nhiều như vậy làm gì?”
Bình Luận (0)
Comment