.
Chương 144: Mang Thai
Lúc này Dung Phi đưa mắt nhìn người Lý Uyển, lập tức hỏi: “Chẳng lẽ ngươi...”
Lý Uyển nhẹ gật đầu: “Đã ba tháng rồi, là mang thai trước khi Thái tử gặp chuyện không may.”
Nói đến đây, Lý Uyển cười khổ một tiếng: “Tối hôm qua ta đã quyết định đồng quy vu tận với tên Thái thú kia, nhờ có Công chúa xuất hiện.”
Sau khi Thái tử gặp chuyện không may, Lý Uyển vẫn luôn giấu giếm bí mật này. Nàng ấy lo hài tử trong bụng sẽ xảy ra chuyện.
Hoàng tộc Tiêu thị nhân khẩu thưa thớt, tất nhiên sẽ không ai hãm hại hài nhi trong bụng nàng ấy, nhưng... trong triều số lượng người lòng muông dạ thú cũng không ít.
Trong lòng Tiêu Vũ có một loại cảm giác khó tả. Huynh trưởng sống không thấy người chết không thấy xác, trên đời này người khó chịu nhất chắc là Lý Uyển rồi nhỉ?
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Ngươi cứ yên tâm dưỡng thai, để hài tử thuận lợi chào đời, chuyện nuôi dưỡng hài tử giao cho ta!”
Nàng đã nuôi nhiều người như vậy rồi, nuôi thêm một tiểu anh hài cũng không hề gì. Huống chi Tiêu Vũ tiền nhiệm và nàng tuy hai mà một, đây cũng là chất tử hoặc chất nữ của nàng.
“Trên đường đi làm sao ngươi trốn được? Nhất định là chịu khổ không ít rồi nhỉ?” Dung Phi có chút thổn thức nói.
Lý Uyển nói: “Ban đầu có người của Ám Ảnh lâu hộ tống.”
Tiêu Vũ nghe thấy tên Ám Ảnh lâu thì nói: “Ta tới Ám Ảnh lâu tìm ngươi, nhưng chỉ biết phương hướng đại khái, không biết những việc khác.”
Nếu không thì nàng đã tìm được Lý Uyển từ lâu.
Lý Uyển bảo: “Người của Ám Ảnh lâu hộ tống ta rời khỏi đã thiệt hại không ít, cũng không biết là vì lý do gì lại bằng lòng cố gắng giúp ta rời khỏi.”
Tiêu Vũ nghe thấy những lời này cũng có chút tò mò. Chỉ là bất kể nói thế nào thì mọi người có thể đoàn tụ trên con đường lưu đày này tóm lại là chuyện tốt.
Lý Uyển đang có mang, tất nhiên Tiêu Vũ không dám để nàng ấy quá mệt nhọc. Nàng lấy một tấm đệm dày rộng trải lên xe ba gác, sau đó để Lý Uyển nằm bên trên nghỉ ngơi.
Kế tiếp mọi người bắt đầu tính toán bước tiếp theo nên làm gì. Đúng lúc này, Lý Uyển lấy ra một tấm lệnh phù đưa cho Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”
Lý Uyển trả lời: “Phía trước chính là Nam Dương quận rồi.”
“Cái này là huynh trưởng của ngươi để lại cho ta, Thái thú Nam Dương quận là trung thần của hoàng tộc Tiêu thị, Công chúa chỉ cần lấy tín vật này ra, nhất định Thái thú Nam Dương quận sẽ nghe theo sai bảo của ngươi.” Lý Uyển tiếp tục nói.
Sở dĩ nàng ấy trốn tới đây không chỉ là muốn nương nhờ mẫu tộc của mình, mà nguyên nhân lớn hơn chính là trước khi Thái tử xuất chinh trừ phiến loạn đã cho nàng ấy biết chuyện Nam Dương quận này.
Thái tử để lại thứ này cho nàng ấy có lẽ là đã đoán trước được điều gì. Mỗi lần nghĩ đến đây Lý Uyển đều cảm thấy đau lòng khôn xiết.
Tiêu Vũ nghe vậy thì lập tức cảm thấy thứ này có chút bỏng tay.
Lúc trước nàng là Công chúa, huynh trưởng là Thái tử, phụ hoàng giao một ít thế lực của hoàng tộc cho Thái tử cũng là hợp tình hợp lý. Bây giờ Lý Uyển đưa thứ này cho nàng là có ý gì?
Lý Uyển tiếp tục nói: “Những chuyện Công chúa làm ta đã nghe Dung Phi nương nương kể lại rồi. Bây giờ Nguyên Cảnh còn quá nhỏ, ta lại không phải hoàng tộc Tiêu thị, thế lực còn sót lại của hoàng tộc Tiêu thị vẫn nên giao cho Công chúa xử lý sẽ thỏa đáng hơn.”
Tiêu Vũ không ngờ rằng tẩu tử lúc trước nhìn mình không thuận mắt vậy mà lại giúp đỡ mình như vậy.
Đương nhiên, bây giờ nghĩ lại cũng không phải Lý Uyển nhìn nàng không vừa mắt. Chắc hẳn Lý Uyển chỉ cảm thấy chuyện tình của nàng và Vũ Văn Thành bất chấp lý lẽ. Nàng ấy đã từng khuyên Tiêu Vũ tiền nhiệm không chỉ một lần.
Tiêu Vũ tỏ vẻ, nếu nàng nhìn thấy Tiêu Vũ tiền nhiệm cũng sẽ không nhịn được muốn thức tỉnh Tiêu Vũ tiền nhiệm một chút.
Cóc ba chân khó tìm, nam nhân hai đùi thì đầy đất. Cái tên Vũ Văn Thành kia muốn tài hoa không có tài hoa, muốn dung mạo không có dung mạo.
Chỉ là vì đạt được mục đích mà ngấm ngầm chịu đựng nịnh nọt nàng ấy, vậy mà nàng ấy lại rơi vào bẫy. Cuối cùng kết cục có gì khác với Vương Bảo Xuyến đào rau dại kia chứ?
Lý Uyển lại thương tiếc nhìn Tiêu Vũ một chút.
Tuổi của Tiêu Vũ nhỏ hơn nàng ấy không ít, lúc này nàng ấy cũng có một loại tâm trạng trưởng tẩu như mẹ: “Nếu như ngươi không muốn, vậy vẫn tôn trọng ý kiến của ngươi.”
Trọng trách phục hưng Tiêu thị này quá nặng nề, Lý Uyển không hi vọng Tiêu Vũ bị ép gánh vác trọng trách nặng như vậy.