.
Chương 149: Thử
Người ở đây đã mệt mỏi cả ngày từ lâu, hơn nữa trong thời tiết như vậy, hành động bị hạn chế, làm sao là đối thủ của Tiêu Vũ? Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Vũ đưa người đi.
Phương pháp cứu người của Tiêu Vũ rất đơn giản thô bạo, rót thẳng nước linh tuyền và viên thuốc nhân sâm của mình cho ông ấy.
Thứ này không nhiều lắm, nhưng nếu có thể cứu lại một trung thần, đối với Tiêu Vũ mà nói là đáng giá.
Không bao lâu sau Tạ Quảng đã tỉnh lại, ông ấy nhìn người áo đen chắp tay đứng trước mặt mình, mở miệng hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Tiêu Vũ cố ý khàn cổ họng, trầm giọng mở miệng: “Ta là người Thái tử phủ, vài ngày nữa đội ngũ lưu đày của hoàng tộc Tiêu thị sẽ đi ngang qua nơi này, ta muốn ngươi diệt trừ bọn họ.”
Lúc này nhất định Tạ Quảng không biết người của nàng đã tới. Cho dù Tạ Quảng thật sự đồng ý, Tiêu Vũ cũng không sợ. Điều nàng sợ là... kẻ địch ở bên trong, vì vậy nhất định phải thăm dò Tạ Quảng có trung thành hay không.
Tạ Quảng nghe thấy thế thì ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ hỏi: “Làm sao ngươi có thể chứng minh mình là người của Thái tử?”
Tiêu Vũ lập tức đưa tay vào trong ống tay áo của mình lục lọi, sau khi lục lọi một hồi lâu nàng lấy ra một tấm huyền thiết lệnh đại diện cho thân phận trong phủ Vũ Văn Thành từ bên trong.
Tiêu Vũ đưa thứ này cho Tạ Quảng: “Ngươi xem thứ này đã đủ chưa?”
Đừng nói là huyền thiết lệnh của Vũ Văn phủ, cho dù là trung y tiết khố của cả Vũ Văn gia nàng cũng có thể tìm ra.
Tạ Quảng lập tức nói: “Bái kiến vị đại nhân này.”
“Xin đại nhân yên tâm, nhất định ta sẽ hoàn thành chuyện đại nhân căn dặn.” Tạ Quảng kính cẩn nói.
Tiêu Vũ nhíu mày nhìn về phía Tạ Quảng, trong đầu đầy dấu chấm hỏi. Đồng ý sảng khoái như vậy? Cả từ chối đơn giản nhất cũng không có sao?
Tiêu Vũ trầm giọng nói: “Ngươi chỉ cần làm tốt việc này, đến lúc đó Thái tử điện hạ sẽ ban thưởng hậu hĩnh!”
“Chuyện này đừng để quá nhiều người biết, ngươi hãy âm thầm phái người đi làm.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
“Vâng, đảm bảo khiến điện hạ thỏa mãn.” Tạ Quảng tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nghe thấy lời này thì ánh mắt nhìn Tạ Quảng đã có vài phần u ám.
Tạ Quảng là một ông lão gầy guộc hốc hác, thoạt nhìn còn có mấy phần chính khí, không ngờ rằng không thể trông mặt mà bắt hình dong, chi mới có thế mà đã đi theo địch rồi. Lúc này Tiêu Vũ rất hối hận, bản thân cứu ông ta làm gì?
Có điều nàng vẫn kiềm chế bản thân một chút, không quẳng Tạ Quảng xuống dưới nước luôn.
Bây giờ Tạ Quảng chỉ đồng ý, nếu như là kế hoãn binh thì sao? Còn phải xem thử kế tiếp Tạ Quảng định làm gì.
Trong lòng Tiêu Vũ ít nhiều gì cũng có chút tức giận, nàng vứt Tạ Quảng ở chỗ này rồi xoay người nấp vào trong chỗ tối. Không bao lâu sao, người của Tạ phụ đã tìm đến.
Tạ Vân Thịnh hỏi: “Phụ thân, ngài tỉnh rồi sao? Người vừa rồi là ai vậy?”
“Đó là người của Thái tử phủ.” Tạ Quảng trầm giọng nói.
“Thịnh Nhi, ngày mai ngươi hãy mang theo thuộc hạ nghĩ biện pháp ra khỏi thành, chặn đội ngũ lưu đày của tiền Công chúa, tìm cơ hội... diệt trừ nàng ta.” Tạ Quảng hừ lạnh một tiếng.
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì vẻ mặt trở nên u ám hoàn toàn. Tên Tạ Quảng này... quả nhiên là không trung thành nữa!
Nàng đã biết rõ, cả mẫu tộc của Dung Phi cũng không trung thành, những người ngoài này còn có gì đáng để trông chờ chứ?
Lúc trước nàng chỉ cảm thấy Dung Phi ngây thơ, bây giờ nhìn lại mình cũng rất ngây thơ. Vừa rồi nên ném Tạ Quảng xuống nước mới đúng, thật sự là lãng phí viên thuốc kéo dài tính mạng kia của mình!
“Vâng.” Tạ Vân Thịnh không hỏi thêm gì, lập tức đồng ý.
Tiêu Vũ nấp trong bóng tối, giương cung bắn tên, định cho tên Tạ Quảng này một cái chết nhanh chóng.
Nhưng vào lúc này, Sở Duyên từ một đầu phòng ốc bò lên nóc nhà: “Đại nhân, thuộc hạ tới chậm, kính xin đại nhân trách phạt.”
Góc độ này vừa khéo cản trở tầm tên bắn của Tiêu Vũ. Nàng hừ lạnh một tiếng, xoay người đi tiếp. Nể tình Sở Duyên coi như người tốt, giữ lại cái đầu của Tạ Quảng mấy ngày trước, đợi mấy ngày nữa nàng lại tới cũng không muộn! Giết quan văn như Tạ Quảng với Tiêu Vũ mà nói cực kỳ đơn giản, cũng không cần vội vã nhất thời.
Tiêu Vũ đã qua lại trong Thái thú phủ.
Khắp nơi đều là nước, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc Tiêu Vũ lấy đồ.
Chỉ có điều vì toàn là nước nên nàng cũng không biết mình thu thứ thượng vàng hạ cám gì vào trong không gian. Cuối cùng Tiêu Vũ chạm tới kho lương thực.
Nam Dương này nhiều núi, có lẽ lúc xây dựng kho lương thực đã cân nhắc đến khả năng có lũ lụt nên kho lương thực nằm trên một ngọn núi thấp. Tuy rằng núi thấp nhưng cũng bảo vệ số lương thực này rất tốt.