.
Chương 15: Đi Thôi, Cùng Đi Lưu Đày
Hai phi tần vốn luôn mâu thuẫn với nhau, lúc này sắc mặt của họ đều rất khó coi.
Dung Phi mở miệng trước: “Không ngờ các ngươi lại là người như vậy! Tô Lệ Nương, trước kia bệ hạ đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi có thể quỳ lạy lão tặc Vũ Văn đó được?”
Lệ Phi ngẩng đầu lên, vết sẹo trên mặt tuy đã không còn chảy máu nhưng trên y phục vẫn còn vết máu, khiến người ta nhìn mà cảm thấy thê lương.
Khi Lệ Phi lên tiếng, giọng nói mê hoặc trong trẻo: “Bởi vì ta không ngốc. Nếu vừa rồi ngươi thật sự mắng Vũ Văn Phong trước điện hai câu, có lẽ ngươi đã mất mạng rồi!”
Dung Phi cũng biết vừa rồi Lệ Phi đã giúp đỡ mình.
Nhưng điều nàng ấy cảm thấy khó chấp nhận là bọn họ đã làm mất mặt hoàng tộc Tiêu thị.
Nàng ấy buồn bã nói: “Cho dù có sống sót ra khỏi hoàng cung, chúng ta cũng sẽ chết trên đường lưu đày.”
Nói tới đây, Dung Phi lại nói: “Cho dù có phải chết cũng phải chết một cách có tôn nghiêm, chứ không phải hèn hạ nhún nhường với cả nhà tên chó già Vũ Văn kia.”
Sắc mặt Lệ Phi tối sầm: “Có bản lĩnh thì bây giờ ngươi quay lại mắng Vũ Văn Phong đi!”
Dung Phi nhất thời không nói nên lời.
Tiếng cãi nhau ầm ĩ của hai người họ khiến Tiêu Vũ đau đầu, nàng lên tiếng: “Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa. Bây giờ không mắng lại được thì luôn có cơ hội mắng lại mà.”
“Công chúa điện hạ, ngươi... haiz.” Dung Phi muốn nói lại thôi.
Nàng ấy cảm thấy Tiêu Vũ lạc quan một cách mù quáng. Vẫn là do tuổi còn quá trẻ, chưa trải qua nhiều chuyện nên nhìn nhận mọi chuyện quá đơn giản.
Nói đến thì nguyên chủ và những phi tần này chung sống với nhau thực ra cũng không tệ.
Bởi vì không có người nào lại mất não mà nhằm vào một Công chúa đã mất mẫu hậu.
Hơn nữa, Tiêu Vũ rất được yêu chiều. Để lấy lòng Hoàng đế, các phi tần mùa đông đưa canh ấm, mùa hè đưa trái cây lạnh.
Về phần Tiêu Vũ, trước đây nàng cực kỳ kiêu ngạo, căn bản không để những phi tần này vào mắt.
Tiêu Vũ vừa nói xong, Lệ Phi nhìn sang, chĩa mũi giáo vào Tiêu Vũ.
Lệ Phi nói: “Sao ngươi có thể giao ra ngọc tỷ của bệ hạ chứ?”
Không phải Lệ Phi tiếc ngọc tỷ mang đến biểu tượng quyền lực, mà cảm thấy đó là vật trân quý nhất của Tiên đế, không thể tùy ý trao cho người khác.
Tiêu Vũ nói: “Không giao ra thì ngươi dùng à?”
Lệ Phi: “…” Trong hậu cung nàng ấy là một tay thiện chiến, nhưng không ngờ lại nghẹn họng trước câu hỏi của Tiêu Vũ.
Bên kia, Dung Phi thấy Lệ Phi bị hỏi mà chẳng nói được lời nào thì hơi nhếch khóe môi. Nhưng trong nháy mắt, nàng ấy lại buồn bực, đây đã không còn là quá khứ nữa.
Mất nước rồi...
Trưởng Công chúa trở thành Công chúa mất nước, cả nàng ấy và Tô Lệ Nương đều trở thành phi tần mất nước.
Những cuộc tranh cãi và mối hận thù xưa cũ xảy ra giữa hai người vì tranh sủng dường như đã trở nên vô nghĩa chỉ trong nháy mắt.
Tiêu Vũ nhìn hai người nói: “Phụ thân của Dung Phi nương nương là trung thần của bệ hạ, hôm nay bị lưu đày là chuyện bình thường. Nhưng Lệ Phi, ta không hiểu tại sao ngươi lại bị lưu đày cùng bọn ta.”
“Sao mặt của ngươi lại bị thương?” Dung Phi cũng nhịn không được hỏi.
Theo lý, với dung mạo của Lệ Phi, đến bất cứ đâu cũng có thể trở thành sủng phi. Vả lại trước đấy tên chó già Vũ Văn cũng từng thèm muốn vẻ đẹp của Lệ Phi. Lệ Phi không nên có kết cục như thế này.
Lệ Phi ngẩng đầu lên, vết máu trên mặt đặc biệt bắt mắt dưới ánh nắng.
Tiêu Vũ có chút kinh ngạc, nàng nhìn mà cũng đau thay cho Lệ Phi: “Con chó già Vũ Văn kia thật không biết thương hương tiếc ngọc, vậy mà lại xuống tay với ngươi tàn nhẫn như vậy.”
Có lẽ là con chó già Vũ Văn làm vậy là để thể hiện quyết tâm không bao giờ tham lam sắc đẹp cũng nên.
Lệ Phi thản nhiên nói: “Là ta tự cào mình.”
Tiêu Vũ sửng sốt một lát.
Lúc này Dung Phi cũng có chút kinh ngạc.
Hai người đều nhìn về phía Lệ Phi.