.
Chương 152: Công Chúa Nói Đùa
Tô Lệ Nương đi tới khẽ hừ một tiếng: “Nếu Sở Duyên thật sự là người tốt thì hắn ta sẽ không ra tay với Công chúa.”
“Vũ Văn Phong kia đã ra lệnh cho Công chúa lưu đày, Công chúa giả mạo Vũ Văn Thành, kêu Nam Dương quận ra tay vốn cũng không phải chuyện quang minh chính đại gì... Sở Duyên kia dám đến đã cho thấy hắn ta muốn thông qua việc này mà thăng quan tiến chức, có gì đáng để đồng tình?” Tô Lệ Nương hừ lạnh một tiếng.
Tiêu Vũ nghe Tô Lệ Nương nói vậy thì bảo: “Vậy thì để xem tối hôm nay hắn ta có tới hay không.”
Lúc nửa đêm, Tiêu Vũ nhạy bén phát hiện có người đi theo đội ngũ của mình. Nàng hừ lạnh một tiếng, đúng là đến thật rồi...
Thoạt nhìn nhân tính quả là không chịu nổi thử thách. Có điều như vậy cũng tốt, tránh cho việc sau khi nàng nhét Nam Dương quận vào phạm vi thế lực của mình thì Nam Dương quận lại tùy tiện nương nhờ cha con Vũ Văn gia. Đến lúc đó chính là trước sau đều có địch.
Tiêu Vũ thay một bộ đồ đen rồi lặng lẽ rời khỏi đội ngũ lưu đày.
“Xuất hiện đi!” Tiêu Vũ mặt mày bình tĩnh nói.
Cỏ cây bên cạnh tuôn rơi, ngay sau đó có hai bóng người chui ra. Đầu tiên là Sở Duyên, sau đó là Tạ Vân Thịnh. Quả nhiên là hai người này, Tiêu Vũ thầm nghĩ trong lòng,
Ngay lúc này, Tạ Vân Thịnh có chút kích động nói: “Sở Đại ca, vị này chính là Công chúa sao?”
Sở Duyên nhẹ gật đầu: “Đúng vậy.”
Tạ Vân Thịnh kia vẻ mặt kích động đi tới, lúc còn cách Tiêu Vũ vài bước thì phịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Nhi tử Thái thú Nam Dương Tạ Vân Thịnh bái kiến Công chúa!” Lúc Tạ Vân Thịnh nói lời này, trong giọng nói cũng tràn đầy hưng phấn và kích động.
Tiêu Vũ: “?”
Nàng rất nghi hoặc, không phải Tạ Vân Thịnh tới giết mình sao? Thế này là muốn dập đầu khiến mình giảm thọ, thông qua thủ đoạn như vậy đưa tiễn mình hả?
“Các ngươi... sao lại tới đây?” Tiêu Vũ cố gắng lựa chọn từ ngữ hỏi.
Tạ Vân Thịnh rất phẫn nộ: “Công chúa, người có điều không biết, mấy ngày trước tên cẩu tặc Vũ Văn Thành kia phái tay sai tới!”
“Lệnh cho cha ta diệt trừ Công chúa!” Tạ Vân Thịnh cắn răng nói.
“Cha ta không có cách nào khác, chỉ có thể đồng ý trước.” Tạ Vân Thịnh bổ sung thêm.
Tiêu Vũ nhìn Tạ Vân Thịnh: “Thế nên ngươi tới để diệt trừ ta sao?” Cảnh tượng đó là nàng chính mắt nhìn thấy.
Tạ Vân Thịnh nở nụ cười: “Công chúa, người đang nói nhảm gì vậy! Cha ta kêu ta và Sở Đại ca đến bảo vệ người!”
“Công chúa, người yên tâm đi, ban đầu cha ta vui vẻ đồng ý đơn giản là vì muốn mật báo với Công chúa.” Tạ Vân Thịnh tiếp tục nói.
…
Tiêu Vũ kinh ngạc.
Thấy Tiêu Vũ không nói lời nào, Sở Duyên nói theo: “Đợi nước vừa rút, ta lập tức dẫn theo Thịnh Nhi ra khỏi thành, không ngờ Công chúa đã đi rồi.”
“Hộ giá đến chậm, kính xin Công chúa giáng tội.” Sở Duyên tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nhìn Tạ Vân Thịnh quỳ dưới đất, vẻ mặt cực kỳ chân thành, hai mắt đẫm lệ, tâm trạng kích động khó có thể nói nên lời.
Về phần Sở Duyên thì quỳ một chân dưới đất, hai tay ôm bội kiếm của mình, vẻ mặt chân thành. Lúc này xem như Tiêu Vũ đã hoàn toàn hiểu rõ, hai người này tới đây không phải để giết mình mà là để hộ giá cho mình.
Tiêu Vũ nhìn hai người hỏi: “Bây giờ giang sơn này họ Vũ Văn, vì sao các ngươi còn đến hộ giá cho ta?”
Giọng điệu Tạ Vân Thịnh mạnh mẽ: “Cha ta nói, mặc kệ giang này này họ gì, bọn ta đều là gia thần của Tiêu gia.”
“Bọn ta không trung với quốc gia này, bọn ta chỉ trung với Tiêu gia! Công chúa họ Tiêu, bọn ta tuyệt đối không thể để Công chúa gặp chuyện không may.” Tạ Vân Thịnh nói một cách nghiêm túc.
Sở Duyên mở miệng nói: “Công chúa là người tốt, đáng để ta làm vậy.”
“Công chúa, người đi cùng bọn ta đi, bọn ta sẽ bảo vệ người, tuyệt đối không để tên tặc tử soán quyền đoạt vị kia làm hại tới người.” Tạ Vân Thịnh mong đợi nói.
Tiêu Vũ bảo: “Việc này thì không cần.”
Vào lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Tạ Vân Thịnh nhìn về phía Sở Duyên, sắc mặt Sở Duyên hơi thay đổi, hắn ta lập tức nói: “Là quan viên trông coi đại đội lưu đày kia, ta sẽ diệt trừ hắn ta, trả lại tự do cho Công chúa!”
Tiêu Vũ nghe thấy thế lập tức nói: “Này, đừng làm thế!”
“Công chúa, lẽ nào người còn muốn đi lưu đày sao? Người sợ một tiểu quan như hắn ta làm gì?” Tạ Vân Thịnh nghi hoặc hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Đó là người của ta.”
Lúc này Tiền Xuyên đã tìm tới: “Công chúa, người ở đâu vậy?”