.
Chương 158: Áo Lót Lông
Sau khi Tiêu Vũ ra ngoài thì kêu Tiền Xuyên trông chừng, nàng tìm một chỗ không có ai lần mò trong chốc lát đã lấy ra vài cái quần lông dày và áo lót lông. Thứ này mặc bên trong y phục có thể phòng gió phòng lạnh.
Chỉ không gặp trong chốc lát, Tiền Xuyên đã thấy Tiêu Vũ đeo một cái túi lớn trở về, nhưng hắn ta không hề cảm thấy nghi hoặc, chỉ xem như Tiêu Vũ kêu người khác đưa tới.
Tiền Xuyên giúp Tiêu Vũ mang theo đồ, hai người một trước một sau trở về. Vạn Hổ lại nhìn qua lần nữa.
Tiền Xuyên ngẩng đầu lên nói: “Cái này là người nhà của Tống công tử sai người đưa tới.”
Lúc trước trong nhà Tống Kim Ngọc không chỉ một lần đưa đồ tới đây, điều này cũng không có gì kỳ lạ. Hơn nữa Tống Kim Ngọc có tiền, thường xuyên mua đồ, Trần Thuận Niên vẫn luôn dung túng. Tuy rằng Vạn Hổ thấy ngứa mắt nhưng cũng không có quyền quản chuyện này.
Tiêu Vũ mang đồ tới lều vải bạt của mình, bắt đầu phân phát. Đồ Tiêu Vũ cầm theo không ít, có thể nói nữ quyến ai ai cũng có phần.
Nhất là Lý Uyển, hiện tại trong bụng nàng ấy còn có một đứa bé, có thứ dùng để giữ ấm, có thể mặc áo lót lông thì tốt hơn nhiều.
“Đây là cái gì?” Tô Lệ Nương thấy rất mới lạ mà hỏi.
Tiêu Vũ giải thích: “Cái này làm bằng lông ngỗng, mặc bên trong rất ấm áp.”
Tô Lệ Nương nói: “Lúc trước trong cung cũng có y phục làm từ lông ngỗng, nhưng cũng không tinh xảo bằng cái này.”
Dung Phi nhẹ gật đầu: “Nhìn đường may này, kín mịn như vậy, hơn nữa còn ngay ngắn như thế, tú nương trong cung cũng không may đẹp như vậy. Kỳ nhân dị sĩ trong dân gian cũng thật nhiều.”
Tiêu Vũ không nhịn được muốn cười.
Kỳ nhân ở đâu ra, cái này dùng máy may để may, là sản phẩm sản xuất dây chuyền. Có điều trí tuệ phía sau cách mạng công nghiệp cũng không phải thứ mà người của triều đại này có thể hiểu được.
Cứ để bọn họ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, chỉ cần không chất vấn nàng về lai lịch của những thứ này là được.
Tiêu Vũ mang đồ chia cho nữ quyến. Không phải nàng nặng bên này nhẹ bên kia, không tốt với nam nhân đi theo mình, mà là quá nhiều người, nàng cũng không có nhiều đồ như vậy.
Cửa hàng bán quần áo nam trong trung tâm thương mại còn có hạn, còn lâu mới nhiều bằng cửa hàng bán quần áo nữ.
Ai kêu nữ nhân thích dạo phố, nam nhân đến cửa hàng chỉ muốn ngồi chờ chứ? Đến lúc đó chỉ có thể nhấn mạnh đạo lý chăm sóc người già yếu. Giống như Quỷ Mặt Đen, Tiêu Vũ cảm thấy toàn bộ nhờ sức chịu lạnh mạnh là được.
Mọi người mặc quần lông và áo lót lông Tiêu Vũ lấy ra, lại mặc áo ngoài vào, rõ ràng cảm thấy không lạnh nữa.
“Công chúa! Thật sự không lạnh nữa! Hơn nữa còn rất nhẹ, không hề ảnh hưởng tới ta làm việc.” Thước Nhi ngạc nhiên nói.
Tô Lệ Nương cũng nhẹ gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng: “Lúc trước khi ta làm sủng phi cũng chưa từng mặc qua thứ tốt như vậy, không ngờ rằng đi theo Công chúa vậy mà hưởng thụ được.”
Lý Uyển đau buồn nhìn Tiêu Vũ: “Thật sự vất vả rồi.”
Tiêu Vũ nói: “Không vất vả.”
Chuyện này có gì vất vả chứ? Chỉ là đến trung tâm thương mại xách một đống đồ mà thôi.
Chỉ là đáng tiếc, đồ bên trong trung tâm thương mại này không phải là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, nếu không thì... Tiêu Vũ nghĩ tới đây thì lập tức thu hồi suy nghĩ.
Con người ấy mà, vẫn không thể tham lam, tham lam sẽ bại trận, đạo lý này giai đoạn đầu nàng xuyên qua đã hiểu.
Sau khi mọi người xuất phát không bao lâu, Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh đã đuổi theo, bắt đầu đi theo.
Ban đầu bọn họ còn âm thầm đi theo, nhưng sau đó Tiêu Vũ cảm thấy cứ trốn tránh cũng không phải chuyện tốt, còn không bằng quang minh chính đại, càng trốn tránh thì càng dễ khiến người ta chú ý.
Vì vậy Vạn Hổ phát hiện có một đội binh sĩ luôn không gần không xa đi theo bọn họ.
Vạn Hổ rất lo lắng đi tìm Tiền Xuyên: “Đại nhân, những người kia đi theo chúng ta làm gì vậy?”
Tiền Xuyên tỏ vẻ không có gì quan trọng: “Ta đã kêu người ta nghe ngóng, nói là nhóm người này muốn tới Ninh Nam trấn thủ biên cương, có cảm thấy thấy là cùng đường với chúng ta nên đi chung.”
“Nhất định không được trêu chọc những quân gia này, đây không phải người chúng ta có thể trêu chọc nổi.” Tiền Xuyên uy hiếp nói.
Mặc dù lòng hiếu kỳ của Vạn Hổ hơi mạnh nhưng hắn ta không muốn tự tìm phiền phức, sau khi hắn ta biết những người này làm cái gì thì không tò mò nữa.
...