Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 172 - Chương 172: Mời Thần Dễ

. Chương 172: Mời Thần Dễ
Trong khoảng thời gian này Tiêu Vũ cũng đã rèn luyện cơ thể lá ngọc cành vàng này một chút, nhưng rất hiển nhiên cơ thể này vẫn không bằng cơ thể mà nàng đã rèn luyện mấy năm kia.

Tiêu Vũ biết mình một mình tiến vào hang hổ.

Buổi tối thì cũng thôi, nàng có thể tiến vào không gian bất kỳ lúc nào, nhưng bây giờ nàng vẫn chưa muốn để lộ bí mật về không gian.

Đánh công khai, cho dù nàng có lợi hại hơn nữa thì cũng là hai đấm khó địch nổi bốn tay. Vì vậy Tiêu Vũ biết bản thân phải khống chế được hiện trường.

Nghĩ vậy, thân hình của Tiêu Vũ lại hơi nhúc nhích, tay nàng nắm lại thành đấm, đập lên người của Xích Sơn.

Xích Sơn vốn dĩ không hề để trong lòng. Chỉ là một nữ nhân mà thôi, cho dù sức có mạnh hơn nữa thì có thể mạnh đến bao nhiêu chứ?

Trong mắt của Xích Sơn, hành động của Tiêu Vũ quả thật đơn giản như “lấy nắm tay nhỏ đập vào người”.

Có điều lúc cú đấm của Tiêu Vũ rơi xuống, trong tay áo của nàng vậy mà rơi ra một con dao găm, Tiêu Vũ dứt khoát bắt lấy, hung hăng đâm xuống.

Xích Sơn hơi sửng sốt, kêu lên một tiếng ồm ồm.

Tiêu Vũ đã trở tay rút dao găm ra, thẳng thừng cắt đứt gân của cái tay đang bắt lấy bả vai mình của Xích Sơn.

Xích Sơn bị đâm hai cái như vậy thì đau tới mức mặt mày trắng bệch. Về phần Trần viên ngoại kia thì sao? Lúc này ông ta đang giãy giụa muốn đứng dậy.

Tiêu Vũ cúi đầu, máu bắn lên, hai cánh tay của Xích Sơn đều bị Tiêu Vũ phế bỏ ngay lập tức.

Lúc này ánh mắt nhìn Tiêu Vũ của những tên tay sai còn lại của Trần viên ngoại đã thay đổi. Nữ nhân mặt hoa trước mắt làm gì dễ bắt nạt chứ! Rõ ràng chính là một nhân vật hung ác!

Rất hiển nhiên, đám thuộc hạ của Trần viên ngoại có độ trung thành không cao lắm, lúc này bọn chúng đã sợ hãi lùi lại.

Tiêu Vũ cao giọng hỏi: “Còn ai không phục nữa?”

Người vừa rồi bao vây xem náo nhiệt, lúc này ánh mắt nhìn Tiêu Vũ đều trở nên khác biệt.

Cho dù có háo sắc hơn nữa thì cũng phải có mạng mà hưởng đúng không? Mọi người không ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Nhưng vào lúc này, có mấy người mặc quần áo sai dịch đi tới nhìn đám đông đang vây quanh: “Hàn đại nhân nói rồi, không cho phép đánh nhau trong thành, các ngươi không biết hả?”

Trần viên ngoại kêu lên thảm thiết: “Bắt người lại, là nàng ta ra tay!”

Mấy sai dịch không thèm hỏi một câu đã lập tức đi về phía Tiêu Vũ. Lúc này xem như nàng đã rõ, mấy người này hơn phân nửa là ô dù của Trần viên ngoại.

Tôn Đại không nhịn được nói: “Mấy vị quan gia này, vừa rồi bọn ta đều nhìn thấy, là bọn họ trêu ghẹo cô nương người ta trước đấy.”

“Ồ? Đây không phải Tôn Đại sao? Các ngươi chán sống rồi hả? Còn dám quay lại Nguyệt Tuyền trấn!” Một sai dịch trong đó lạnh giọng nói.

Tôn Đại lập tức cúi đầu, không dám nói tiếp nữa.

Tiêu Vũ nhìn Tôn Đại và Tôn Nhị nói: “Các ngươi trở về trước đi, các ngươi đã đưa ta vào thành, giao dịch đã hoàn thành, những chuyện khác không cần các ngươi quan tâm.”

Tiêu Vũ cũng đã nhìn ra phẩm chất của hai huynh đệ này không tệ, nếu không thì bọn họ đã chẳng khuyên can nàng. Vì vậy lúc này Tiêu Vũ cũng không định liên lụy tới hai người thành thật này.

Hai người Tôn Đại và Tôn Nhị nhìn nhau, trong mắt đều có chút không đành lòng.

Vị này chính là Công chúa cao quý đó, nếu bọn họ rời khỏi, cũng không biết nàng phải đối mặt với chuyện gì.

Thấy hai người cứ do dự không chịu đi, Tiêu Vũ lập tức cau mày bảo: “Sao còn chưa đi nữa?”

Tiêu Vũ lại đuổi bọn họ đi lần nữa, hai người kia đành phải lùi sang một bên trước.

Mắt thấy tay của sai dịch sắp chạm vào mình, Tiêu Vũ nói bằng giọng lạnh lùng: “Ta tự đi với các ngươi, đừng đụng vào ta.”

Sai dịch bật cười một tiếng: “Coi như ngươi thức thời.”

Nói rồi bọn chúng lập tức mang theo Tiêu Vũ đến Thủ quan phủ. Thủ quan phủ này có một nhà giam dùng để trừng phạt những phạm nhân không nghe lời kia. Tiêu Vũ bị nhốt vào bên trong.

Nơi này âm u ẩm ướt oi bức, dưới đất còn có chuột chạy ngang, hoàn cảnh tệ đến mức khiến Tiêu Vũ không thể nào đặt chân.

Nàng đi vào tận trong cùng của phòng giam, xung quanh chỉ nhốt một mình Tiêu Vũ, có lẽ những người kia muốn mặc kệ Tiêu Vũ mấy ngày, diệt bớt nhuệ khí trong lòng nàng.

Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất Tiêu Vũ rất hài lòng. Không có ai theo dõi có nghĩa là Tiêu Vũ có thể tiến vào không gian bất kỳ lúc nào.

Nàng nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc ra ngoài trở lại thì trời đã tối rồi, điều này có nghĩa là đã đến giờ hành động.
Bình Luận (0)
Comment