.
Chương 174: Rốt Cuộc Là Ai Giả Thần Giả Quỷ
“Đây vốn dĩ không phải là chuyện mà sức người có thể làm được!”
“Có phải có quỷ hay không...”
“Là ai! Rốt cuộc là ai giả thần giả quỷ.” Hàn Bất Vi lạnh giọng nói, lúc nói lời này, ông ta cũng không nhịn được run rẩy.
Chẳng bao lâu sau Hàn Bất Vi đã phát hiện nguồn suối vậy mà cũng đã biến mất. Việc này đối với Hàn Bất Vi mà nói chính là một cú sốc to lớn.
Bây giờ ông ta có thể có địa vị cao như vậy cũng là vì chiếm được nguồn suối này, tất nhiên phạm nhân bình thường không có tư cách tiếp cận nguồn suối này, nhưng nếu có người cho một số tiền lớn, hoặc là bằng lòng làm việc cho ông ta, ông ta sẽ cho phép bọn họ tới hưởng thụ môi trường thoải mái một chút.
Lúc này Hàn Bất Vi đã hoàn toàn không ngủ được nữa, ông ta dẫn theo một đám người bắt đầu điên cuồng tìm kiếm trong Nguyệt Tuyền trấn.
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng. Bận rộn như vậy để làm gì? Chẳng lẽ là muốn xem thử hoa cỏ cây cối của mình có bị người ta giấu đi hay không ư?
Tiêu Vũ nhân lúc không ai để ý lại tới Thủ quan phủ một lần, vơ vét một đợt của cải, quan trọng nhất là phải mang Đặc Năng Lạp theo. Những người kia tham con ngựa của nàng nên đã dẫn Đặc Năng Lạp về từ lâu rồi.
Ngoại trừ Đặc Năng Lạp, trong Thủ quan phủ còn có mấy con ngựa, Tiêu Vũ không chừa lại một con nào mà dứt khoát mang đi hết.
Tiêu Vũ có chút tiếc hận, lúc trước nếu bản thân có thể thu động vật sống thì khi ở Thịnh Kinh nàng đã sớm mang đủ ngựa rồi!
Tiêu Vũ bận rộn xong, lúc này mới không nhanh không chậm rời khỏi thành.
Về phần những người đi điều tra khắp nơi kia, đối với Tiêu Vũ mà nói chỉ là một đám phế vật, vốn dĩ không có sức uy hiếp.
Hai người Tôn Đại và Tôn Nhị đã ra khỏi thành từ lâu. Trên người bọn họ không có nhiều tiền, cái giá khi ngủ lại Nguyệt Tuyền trấn không phải là thứ mà bọn họ có thể trả nổi.
Cho dù bọn họ không muốn đi thì cũng sẽ bị người ta đuổi đi. Lúc này hai người kia đang ở bên ngoài trấn mà không đi luôn.
“Nhị đệ, ngươi nói xem có phải Công chúa này rất ngốc hay không? Thế không phải là biết rõ trên núi có hổ mà vẫn lên núi sao?” Tôn Đại cảm thán.
Tôn Nhị thở dài một tiếng: “Đáng tiếc...”
“Đi thôi, Đại ca, chúng ta trở về trước đi.” Tôn Nhị thở dài một hơi.
Vốn dĩ hai huynh đệ bọn họ còn muốn chờ thêm một chút, xem thử Tiêu Vũ có thể ra ngoài hay không, bây giờ nhìn lại... thật đáng tiếc.
Lúc hai huynh đệ chuẩn bị đi bộ rời khỏi thì nghe thấy một tiếng ngựa kêu, sau đó chính là Tiêu Vũ điều khiển xe ngựa mà tới: “Đi thôi.”
Tiêu Vũ có chút phóng khoáng nói.
Hai người Tôn Đại và Tôn Nhị nhìn nhau, sắc mặt cả hai đều có chút khiếp sợ: “Ngươi, ngươi ra ngoài thế nào?”
Tiêu Vũ nghi ngờ hỏi: “Sao? Các ngươi không muốn ta ra ngoài à?”
“Không, không, bọn ta không có ý đó. Chỉ là bọn ta cảm thấy mấy người Hàn Bất Vi kia sẽ không dễ dàng cho ngươi đi.” Tôn Nhị tiếp tục nói.
Đừng nói đây là Công chúa, cho dù không phải Công chúa, bất kỳ một nữ tử nào đến nơi này cũng rơi vào kết cục nhập xướng tịch (thân phận kỹ nữ).
Tiêu Vũ nói: “Ta thấy phẩm chất của hai ngươi các ngươi cũng không tệ lắm nên định tiếp tục thuê các ngươi dẫn đường cho ta, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Mặc dù Tiêu Vũ có bản đồ của Đại Ninh triều, nhưng khu vực Ninh Nam này vẫn luôn không được triều đình coi trọng. Một người mới tới như Tiêu Vũ thật sự không hiểu rõ về nơi này cho lắm. Nếu có thể có hai người địa phương để dùng thì sẽ thuận tiện cho nàng hơn rất nhiều.
Đương nhiên là Tôn Đại và Tôn Nhị sẽ không từ chối rồi. Ở Ninh Nam này, bọn họ phải trải qua cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ, hôm nay khó khăn lắm mới có chút chuyện mới mẻ để làm, trong lòng vô cùng kích động.
Huống chi, bọn họ mơ hồ cảm giác được, Tiêu Vũ không phải là người bình thường.
Nếu là người bình thường thì làm sao có thể dễ dàng rời khỏi nhà giam Nguyệt Tuyền trấn chứ? Cũng đừng bảo là Hàn Bất Vi đột nhiên có lòng từ bi thả người. Nếu Hàn Bất Vi làm như thế thật, vậy thì heo cái cũng có thể trèo cây.
Năm ngoái những người bị lưu đày ở đây cũng có không ít quan to quý nhân, nhưng kết quả là làm gì có ai lại không khuất phục dưới dâm uy của Hàn Bất Vi chứ?
Thấy hai người bọn họ đồng ý, Tiêu Vũ nói:
“Đã nhận tiền của người rồi thì phải trừ họa cho người, các ngươi giúp ta làm việc, trong lòng nghĩ như thế nào ta mặc kệ, nhưng khi làm việc cho ta thì phải trung thành.”