Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 177 - Chương 177: Nữ Quỷ!

. Chương 177: Nữ Quỷ!
Tiêu Vũ tính toán, bình thường thì hẳn là đội ngũ đã đi tới chỗ này. Nàng cưỡi ngựa nhảy thẳng qua đầu mấy binh sĩ, lúc mọi người chưa kịp phản ứng thì đã không thấy tung tich.

“Vừa rồi... có người đi ngang qua sao?”

“Chắc là vậy...”

Hai người nói chuyện đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau. Đó vốn dĩ không phải tốc độ bình thường!

Lúc Tiêu Vũ xông lên sườn núi phát hiện phía trước có người, vì vậy nàng tung người xuống ngựa, đi về phía trước.

Tiêu Vũ vừa mới đến gần đã có hai đại hán áo đen lao tới, hai đại hán này tay cầm dao phay, hung thần ác sát: “Ai!”

Tiêu Vũ thấy rõ người tới, một người trong đó là Hắc Phong, về phần người còn lại chính là Liễu Sơn.

Hắc Phong nhìn nữ tử một thân đồ lông đen, đầu đội mặt nạ trùm đầu trước mắt, mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc.

Gương mặt màu sắc rực rỡ này, cùng với ngũ quan không thấy rõ lắm, thoạt nhìn sao lại giống như nữ quỷ mà mình gặp phải hôm đó vậy!

Nghĩ thế, Hắc Phong lập tức trở nên cảnh giác: “Liễu huynh, chúng ta giữ vững tinh thần, bảo vệ tốt nữ quyến! Lúc trước ta đã đánh nhau với nữ quỷ này! Nàng ta không phải là người!”

Tiêu Vũ có chút cạn lời, nàng khẽ đưa tay kéo mặt nạ trùm đầu trên mặt mình xuống, mở miệng nói: “Hắc Phong, ta mới đi có mấy ngày mà ngươi đã nói ta không phải là người rồi hả?”

Mắt thấy gương mặt với dung mạo xinh đẹp kia xuất hiện trước mặt mình, Hắc Phong vô cùng hoảng sợ, rất hiển nhiên hắn ta không ngờ rằng người bên dưới lớp mặt nạ này lại là Tiêu Vũ.

“Công... Công chúa, sao lại là người?” Hắc Phong kinh ngạc hỏi.

Tiêu Vũ nhìn Hắc Phong, lúc này mới nhớ ra vừa rồi mình có chút sơ ý, không cởi mặt nạ trùm đầu ra trước, bây giờ để Hắc Phong nhìn thấy dáng vẻ mình như vậy hình như không dễ giải thích lắm.

Có điều trên đời này vốn không có gì tin tưởng, giải thích nhiều thì sẽ tin thôi. Một câu không lừa gạt được thì thêm vài câu.

Tiêu Vũ hỏi: “Vì sao không thể là ta?”

Hắc Phong chỉ chỉ Tiêu Vũ: “Công chúa, thứ trong tay người là gì thế? Sao lại giống như mặt của nữ quỷ mà ta gặp phải lúc trước vậy?”

Hắc Phong tỏ vẻ mình tuyệt đối không thể nào nhìn nhầm! Cái mặt màu sắc sặc sỡ không có ngũ quan kia đã để lại bóng ma to lớn trong lòng hắn ta.

Nửa đêm lúc tỉnh mộng, hắn ta thường xuyên bị dọa tới tỉnh. Cho dù là hóa thành tro thì hắn ta cũng nhận ra!

Tiêu Vũ nhìn thứ trong tay, vẻ mặt đột nhiên hiểu ra: “Ngươi đang nói tới cái này ấy hả?”

Nói rồi Tiêu Vũ từ trong cái túi mình đeo trên lưng móc ra một đống mặt nạ bảo hộ màu sắc sặc sỡ.

“Cái này ta mua ở trong thành, mấy đồng tiền một cái, có lẽ là do xung quanh đây ánh nắng quá gắt, để đề phòng bị rám đen cho nên chỉ có bên này có.”

Tiêu Vũ nói xong còn bổ sung một câu: “Ngươi cũng biết nữ hài tử rất sợ bị rám đen, vì vậy ta mua một ít, ngươi muốn không? Ngươi muốn thì cứ lấy mà dùng.”

Hắc Phong nghe thấy lời này thì trái tim vừa treo lên đã hạ xuống.

“Thì ra là như vậy... Ta còn tưởng rằng...” Hắc Phong nói đến đây thì không nói tiếp nữa.

Tiêu Vũ tỏ ra vô cùng kinh ngạc, sửng sốt nói: “Vừa rồi ngươi gọi ta là nữ quỷ hả? Hắc Phong, không phải nữ quỷ mà ngươi gặp cũng mang thứ này đấy chứ?”

“Nếu là như vậy, thứ ngươi gặp phải vốn dĩ không phải quỷ gì, huynh đệ các ngươi đông người như vậy, đừng bảo là bị một nữ nhân hạ gục đấy?” Tiêu Vũ tỏ vẻ mặt không thể hiểu nổi.

Sắc mặt Hắc Phong lập tức đỏ bừng, hắn ta mở miệng nói: “Không phải như thế.”

Bây giờ hắn ta thà cho rằng mình bị nữ quỷ đánh bại cũng không muốn để người ta biết tám huynh đệ bị một nữ nhân giải quyết hết.

Nếu để Công chúa biết, Công chúa sẽ không cảm thấy bọn họ rất vô dụng chứ? Hắc Phong từ nghi ngờ chất vấn Tiêu Vũ lại tới bắt đầu lo Tiêu Vũ biết quá nhiều về chuyện nữ quỷ, cảm xúc thay đổi rất lớn.

Tiêu Vũ thấy trong tay Hắc Phong và Liễu Sơn mang theo dao phay thì hỏi: “Các ngươi muốn làm gì vậy?”

“Công chúa, người trở về với bọn ta trước đã, chúng ta trở về rồi nói.” Hắc Phong nhìn xuống núi một cái, phát hiện người bên dưới vẫn chưa có ý tấn công thì dẫn theo Tiêu Vũ trở về.

Lần này Tiêu Vũ tới, người của đại doanh lưu đày lập tức trở nên sôi trào.

“Công chúa! Người trở về thế nào vậy?” Tiền Xuyên rất kinh ngạc hỏi.

Dưới núi đã bị bao vây rồi mà Công chúa còn có thể trở về, thật đúng là rất có bản lĩnh!

Tiêu Vũ nói: “Thì tùy tiện vào thôi.”
Bình Luận (0)
Comment