.
Chương 179: Ta Cũng Sẽ Đi Vạch Tội Tên Thái Thú Kia
“Có điều lúc Mạnh Thường ta hành tẩu giang hồ có quy tắc của mình, đó là tuyệt đối không làm hại nữ nhân hài tử người già, lại càng không ép buộc nữ tử!” Mạnh Thường xùy một tiếng. Hắn ta rất khinh thường cách làm của tên Thái thú kia.
Tiền Xuyên mở miệng nói: “Ta cũng đồng ý giúp đỡ.”
Mấy ngày nay cũng có vài sai dịch đã trở thành tâm phúc của Tiền Xuyên, bằng lòng làm việc cho hán ta. Tiền Xuyên vừa tỏ thái độ như vậy, mấy sai dịch cũng lập tức đồng ý.
“Bọn ta chịu trách nhiệm hộ tống các ngươi đến Ninh Nam lưu đày, cũng không phải là đưa mỹ nhân gì đó cho tên Thái thú kia! Chuyện này huynh đệ bọn ta cũng không đồng ý!”
Lúc này Vạn Hổ cũng mở miệng: “Các ngươi cứ việc làm thoải mái, đợi sau khi quay về Thịnh Kinh ta sẽ làm chứng cho các ngươi, là tên Thái thú kia lấy việc công làm việc tư.”
“Ta cũng sẽ đi vạch tội tên Thái thú kia.” Vạn Hổ trầm giọng nói.
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì nhìn Vạn Hổ: “Vạch tội Thái thú?”
Tên Vạn Hổ này đúng là khẩu khí lớn thật, chỉ là một phụ tá Thống lĩnh sai dịch áp giải phạm nhân lưu đày, chức quan còn thấp hơn Tiền Xuyên một cấp, thậm chí cũng không tính là chức quan chính thức, chỉ có thể coi là tạm thời.
Cho dù hắn ta có lá gan này cũng không có con đường thực hiện đúng không?
Vạn Hổ lại mặt mày lạnh lùng bổ sung thêm: “Thái thú Thương Ngô này ham mê sắc đẹp, không xứng làm Thái thú!”
Lúc trước hắn ta vẫn luôn cảm thấy Công chúa này có gì đó kỳ lạ, cứ lo lắng Công chúa bỏ trốn.
Nhưng hôm nay đã sắp đến Ninh Nam rồi, rõ ràng Công chúa này đã ra ngoài nhưng vẫn trở về, xem ra hoàn toàn không có ý muốn chạy trốn. Vạn Hổ cũng an lòng rồi. Thậm chí hắn ta còn có cái nhìn mới về Tiêu Vũ.
Chỉ cần Tiêu Vũ không trốn đi, nhiệm vụ của hắn ta sẽ hoàn thành.
Về phần hiện tại Thái thú Thương Ngô Tiết Quảng Sơn muốn ngăn cản hắn ta áp giải phạm nhân lưu đày đến Ninh Nam, thậm chí vì ham muốn ích kỷ của bản thân định giữ sủng phi tiền triều lại, đó mới là không đúng!
Không thể không nói, tên Vạn Hổ này trong đầu có chút cố chấp, rất không biết linh hoạt.
Cả Vạn Hổ lúc trước bất hòa với Tiêu Vũ nhất cũng đồng ý giúp đỡ nàng, có mấy phạm nhân lưu đày cũng hơi động lòng, nhao nhao gia nhập đội ngũ của Tiêu Vũ. Đương nhiên cũng có người không phối hợp.
Đối với những người này, Tiêu Vũ cũng tỏ vẻ tôn trọng và hiểu được, chỉ cần những người này không chủ động trêu chọc nàng, đương nhiên nàng cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi trêu chọc bọn họ.
Lúc này bên kia có người không nhịn được nói một câu châm chọc: “Chỉ dựa vào các ngươi cũng là đối thủ của Thái thú Thương Ngô kia sao?”
“Chẳng lẽ Thái thú Thương Ngô kia còn có thể điều động toàn bộ thủ quân của Thương Ngô quận hay sao? Ông ta muốn làm chuyện như vậy tất nhiên là âm thầm tiến hành.” Tiền Xuyên nói.
Người nói chuyện lại khẽ hừ một tiếng: “Ngây thơ, đến lúc đó tùy tiện định cho các ngươi tội danh gì đó cũng có thể điều nhiều người hơn tới.”
Tiêu Vũ nhìn người đang nói chuyện, là một nam tử trung niên, lúc này gã ta đang đứng chung với hai mẹ con xem thường phạm nhân lưu đày lúc trước. Bọn họ đã kết thành phu thê trên đường đi.
Nam tử trung niên này tên là Khang An, gã ta cũng không phải người tốt gì, tội danh phạm vào lúc trước chính là lừa bán trẻ em.
Đối với loại người này, Tiêu Vũ cảm thấy bị lưu đày cũng còn nhẹ, nên bị xử trảm mới đúng!
Loại cặn bã xã hội này không xứng có cơ hội làm người một lần nữa. Về phần phụ nhân kia thì gọi là Lưu thị, lăn lộn với người như vậy, hơn phân nửa cũng không có kết quả gì tốt.
Tiêu Vũ lạnh nhạt hỏi: “Sao? Ngươi muốn chống đối với bọn ta đấy à?”
Khang An nói: “Ta chỉ muốn khuyên các ngươi một câu, đi theo Thái thú kia cũng không có gì không tốt, sau này vị nương nương này cũng có thể trải qua cuộc sống thoải mái toàn được ăn ngon uống say.”
Dung Phi rất tức tối: “Nếu là lúc trước, ngươi khinh thường Hoàng phi như vậy đã rơi đầu rồi.”
Chỉ tiếc không còn hoàng tộc Tiêu thị gì nữa, các ngươi là vào rừng làm cướp phượng hoàng không bằng gà.” Khang An nở nụ cười.
Khang An và Lưu thị đã nhìn Tiêu Vũ không vừa mắt từ lâu, nhưng lại kiêng dè thế lực của Tiêu Vũ nên không dám đối đầu trực diện với nàng.
Bây giờ mắt thấy đám người Tiêu Vũ sắp gặp xui xẻo nên tới châm chọc.
Tiêu Vũ nghe thấy lời này thì nhìn về phía Khang An bằng ánh mắt lạnh như băng, giọng nói của nàng u ám:
“Ngươi đừng quên, bây giờ ngươi vẫn còn ở chung với bọn ta, nếu chọc giận ta... ngươi cảm thấy hậu quả thế nào?”